Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 182 : Lên xe, anh dẫn em đi hóng gió

Ngày đăng: 16:52 19/04/20


Lòng của Lương Chân

Chân tự nhiên căng thẳng, mặc dù đoán được ông ấy có thể là cha ruột của mình, nhưng nghe được từ chính miệng ông nói ra, vẫn còn có chút không

tiếp nhận nổi, trong lòng rối một nùi, ngón tay kìm lòng không đậu nắm

chặt chiếc ly, biểu cảm trên khuôn mặt lại càng để lộ ra đáy lòng rối

loạn và bất an của cô.



Cô mím môi không nói gì, trong đầu đã từng vô số lần tưởng tượng được gặp nhân vật người cha này, đã từng tưởng

tượng cha là người như thế nào? Tại sao ông lại muốn bỏ vợ bỏ con? Ông

có phải là loại người bội tình bạc nghĩa không chịu trách nhiệm hay

không?



Nhưng chân tướng sự việc lại không giống với trong suy

đoán của cô, thì ra ông vẫn cho rằng mẹ đã qua đời, cũng không phải là

không cần mẹ con cô nữa, thời điểm lúc cô bắt đầu dần dần mềm lòng,

trong đầu đột nhiên vang lên một âm thanh: Coi như không phải là ông ta

làm hại, nhưng cũng là người nhà của ông làm hại! Hung thủ gián tiếp mà

thôi!



“Là người nhà của bác ép mẹ cháu rời đi đúng không?” Cô đột nhiên hỏi.



Thẩm Bác Sinh nhắm mắt lại cực kỳ thống khổ, rồi lại mở ra, trong giọng nói

dường như ẩn chứa tình cảm phức tạp nồng đậm, “Đúng vậy, cho nên ta muốn đền bù mười tám năm này ta đối với con thiếu sót tình thương của cha,

ta hy vọng con có thể cho ta một cơ hội.”



“Xin lỗi, tôi năm nay

đã mười chín tuổi, tình thương của cha không phải nói bù đắp là có thể

bù đắp được, những lúc tôi bị khi dễ cần sự giúp đỡ, ông ở đâu? Năm ấy

mẹ bị bệnh qua đời, lúc tôi bơ vơ không nơi nương tựa trở thành cô nhi,

ông ở đâu? Trong mười tám năm qua, tôi đã vô số lần tưởng tượng ông xuất hiện, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng một lần đạt được, những ngày khó khăn gian khổ kia đã qua, bây giờ tôi đã có cuộc sống riêng của

mình, cũng có người thương yêu tôi thương yêu mẹ Diệp, tôi đang sống rất tốt.” Giọng nói Lương Chân Chân từ kích động dần dần trở nên bình tĩnh.



“Chân Chân, thật xin lỗi, là lỗi của ba, ta cũng rất đáng tiếc khi bỏ lỡ thời thơ ấu của con, để cho con chịu nhiều khổ sở như vậy, ở trước mộ mẹ con ta đã thề, nhất định sẽ chăm sóc con thật tốt, thương yêu con, tin

tưởng ba được không?” Thẩm Bác Sinh vô cùng thành khẩn nói, đối với đứa
nhấp một hớp, nâng cằm nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, ngồi một mình yên

lặng khoảng nửa tiếng, điện thoại di động liền vang lên, vừa nhìn thấy

điện thoại gọi đến hiện lên, khóe môi cô liền giương lên một nụ cười ấm

áp.



“A Tư, anh tan sở rồi sao?”



“Ừ, ở đâu? Anh tới đón

em.” Giọng nói của Đằng Cận Tư đậm chất khàn khàn xuyên qua sóng điện

thoại truyền tới, có tác dụng khiến lòng người dễ chịu thoải mái.



Lương Chân Chân nhanh chóng thông báo địa chỉ, chờ anh đến đón mình, không

chờ đến mười phút, một chiếc xe Bugatti sang trọng phong cách thể thao

ngay lập tức dừng ở cửa, cô vẫn còn ở đó nhìn xung quanh sao lại không

thấy Cayenne của anh, kết quả điện thoại của một người đàn ông lại gọi

đến.



“Ra ngoài.”



“Anh ở đâu thế? Sao em không nhìn thấy xe của anh?” Cô thấy khó hiểu hỏi.



“Đổi xe.” Một giọng nam không mặn không nhạt.



“Ừhm.” Người có tiền ngay cả xe cũng nhiều, cô cũng đã thấy ba chiếc, tất cả

các bản đều là số lượng có hạn trên thế giới, thật là xa xỉ quá!



Cô ra cửa liền nhìn thấy Đằng Cận Tư ngồi ở đó bên trong chiếc Bugatti

sang trọng, không khỏi kinh ngạc hỏi, “Hôm nay sao lại đổi thành xe thể

thao?”



“Lên xe, anh dẫn em đi hóng gió.”