Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 183 : Đua xe (1)

Ngày đăng: 16:52 19/04/20


Huyentrang138



Lương Chân Chân thắt dây an toàn cho mình, ngón tay vô thức nghịch vạt áo, không hiểu nhìn về phía người nào đó, “Đi đâu hóng gió vậy? Trước đây chưa từng thấy anh lái xe thể thao.”



Đằng Cận Tư đưa tay vuốt mái tóc rối của cô, “Rất lâu rồi không lái mà thôi, ngoan, đợi anh dẫn em đi chơi hoạt động kích thích nhất.” Anh nhìn ra vẻ u sầu giữa hai hàng lông mày của nai con, cũng không hỏi cô, muốn mang cô đi trút bỏ hết một chút, để cho cô vứt bỏ hết những chất chứa phiền não ở trong lòng đi.



“A! Không phải đi hóng gió sao?” Trong đôi mắt to long lanh nước của Lương Chân Chân tràn ngập nghi ngờ, tại sao cô lại cảm thấy mấy chữ “hoạt động kích thích” này khiến cho cô trong đầu liên tưởng a! o(╯□╰)o quả nhiên là không đoàng hoàng.



“So với hóng gió còn thú vị hơn.” Đằng Cận Tư nghiêng đầu về phía cô một nụ cười mị hoặc đến tột cùng, ngay sau đó không nói nhiều nữa, chỉ chuyên chú vào lái xe.



“Ghét! Bắt đầu thừa nước đục thả câu.” Lương Chân Chân bĩu môi lườm anh một cái, cô đột nhiên cảm thấy A Tư hôm nay so với ngày thường tà mị (không đàng hoàng) hơn một chút, động tác cong môi cười yếu ớt kia khiến cho hồn cô nhanh chóng chạy mất, nơi trái tim cũng không nhịn được đập loạn “thình thịch thình thịch”, ánh mắt càng giống như bị trúng độc dường như đang theo dõi nhìn gò má đường nét rõ ràng của anh.



Cho đến khi thay bằng một giọng nam hài hước, “… Vóc dáng anh rất đẹp sao?”



“Hừ…” Lương Chân Chân hừ hừ lỗ mũi, quay đầu đi không thèm nhìn đến anh, trong lòng lại không thể không thừa nhận người nào đó rất tuấn tú, ấy là cái kiểu giữa lạnh lùng cứng rắn và tà mị, nhất là khi cười, khóe môi cùng đuôi mắt nhếch lên đó, khiến cho tất cả cảnh vật chung quanh mình cũng chợt phai nhạt, chỉ có anh mới là nguồn thắp sáng tất cả.




Vậy mà, kể từ sau khi quen biết Đằng Cận Tư, cuộc sống của cô đột nhiên trở nên nhiều màu sắc hơn, rất nhiều việc trước kia muốn mà không dám nghĩ tất cả đều xuất hiện trước mặt, để cho cô tự mình thể nghiệm, đây là một loại cảm giác rất tuyệt, khiến cho lòng cô cũng bị ấm áp lấp đầy.



Đằng Cận Tư dịu dàng vén mấy sợi tóc lộn xộn trên trán hất ra sau đầu, ở trên trán đầy đặn bóng loáng của cô ấn xuống một nụ hôn, “Ngoan, đua xe là một cách trút bỏ phiền muội rất tốt.”



Chỉ một câu nói này, Lương Chân ngay lập tức đã hiểu, hiểu vì sao anh đột nhiên có suy nghĩ muốn mang cô đến nơi này, trong nháy mắt trong lòng cô tràn đầy cảm động, một dòng nước ấm dọc theo tứ chi chảy xuôi ra, trong mắt cũng bốc hơi nổi lên một tầng hơi nước, mờ mịt trở thành dòng nước trong suốt.



“A Tư…” Giọng nói của cô có chút nghẹn ngào, mặc dù anh không có an ủi mình cũng không hỏi mình tình huống hôm nay, nhưng mấy ngày qua anh vẫn giúp đỡ mình, cô biết anh không nói quá nhiều, nhưng hành động tối nay của anh đã đủ để cho cô cảm động phải rơi nước mắt.



“Ngoan, chờ anh đi thay quần áo.” Lòng bàn tay Đằng Cận Tư khẽ vuốt nhẹ khóe mắt cô, gạt đi dòng nước mắt đang chậm rãi chảy ra, anh không muốn nhìn thấy cô khóc, những ngày qua anh cũng nhìn ra vẻ buồn rầu không vui trong mắt cô, đối với việc xưng hô với người cha này.



Cho tới bây giờ anh không cảm thấy gì, nhưng anh hiểu nai con có phần khi dễ tấm lòng kia của ba cô.



Bởi vì, anh cũng đã từng như vậy.