Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 199 : Liên tiếp gặp người quen

Ngày đăng: 16:52 19/04/20


Editor: Puck



“Không phải, vậy còn anh? Đến thăm bạn?” Lương Chân Chân lắc lắc đầu, ôn tồn hỏi, cô không ngờ ở bệnh viện cũng có thể gặp Quý Phạm Tây, thế giới đột nhiên trở nên thật nhỏ bé.



“Là cha tôi sinh bệnh nhập viện rồi.” Giọng nói của Quý Phạm Tây có chút thương cảm, giữa hai chân mày cũng có thêm một chút u sầu nhàn nhạt.



Trong lòng Lương Chân Chân sáng tỏ, con cái mong muốn nhất chính là cha mẹ khỏe mạnh, những thứ khác không yêu cầu gì, chỉ mong khỏe mạnh.



“Rất xin lỗi, tôi không biết là bác trai, đã khá hơn chưa?”



“Ừhm, tốt hơn nhiều, đoán chừng thêm một thời gian nữa là có thể xuất viện.” Đáy mắt Quý Phạm Tây lộ ra vẻ mệt mỏi, kể từ sau khi cha anh sinh bệnh nằm viện, cả người anh đã tiều tụy không ít, chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và văn phòng nhà nước, thời gian này lại có nhiều chuyện khiến anh xoay xở không xuể, các chuyến công tác liên tiếp đã bị anh đẩy nhiều lần liên tục, thật may là bệnh tình của cha anh đã hơi ổn định một chút, nếu không anh cũng không rõ mình có chịu đựng được không.



Đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu anh cảm thấy cả thể xác và tinh thần mỏi mệt, trước kia khi ở quân đội, khổ nữa mệt mỏi nữa anh cũng có thể kiên trì, cảm thấy là đàn ông phải tự mình cố gắng, những rèn luyện thân thể này phải có đủ, thật may là có những thứ này làm nền, hôm nay anh mới có thể chèo chống, chỉ có điều vào lúc này, anh đặc biệt hy vọng có thể có một cô gái thiện lương giống như trong tranh vẽ, đốt một ngọn đèn, làm một phần canh nóng, chờ anh về nhà, làm ấm áp sự lạnh lẽo đã lâu trong tâm hồn anh.



Ảo ảnh trong đầu đột nhiên xuất hiện trước mắt, anh mừng rỡ đồng thời lại cảm thấy có chút buồn bã, ngay cả người anh thích, hình như người ta đã sớm là danh hoa có chủ, chỉ hận đã quen biết quá muộn.
“Tôi đi trước.” Lương Chân Chân cảm thấy đứng ở đây rất không được tự nhiên, giống như là người ngoài cuộc vậy, không cách nào hòa hợp được.



“Chân Chân… Con còn không chịu tha thứ cho ba sao?” Trong giọng nói của Thẩm Bác Sinh không che giấu buồn bã, trong thời gian hơn hai tháng nay, cứ vài ngày ông lại gọi cho cô một cuộc điện thoại, hy vọng có thể nhờ vào đó mà tăng cường tình cha con, nhưng nhiều lần cô đã khéo léo từ chối, ông nghĩ chỉ cần chờ thêm một chút, dù sao tình thân đã thiếu hụt suốt mười chín năm không phải nói bù đắp là có thể bù đắp, cần một thời gian hòa hoãn, tất cả chướng ngại vật trong nhà ông đã có thể dọn sạch giúp cô, chỉ cần cô đồng ý về nhà, lúc nào cũng hoan nghênh.



Hôm nay đột nhiên gặp mặt, khiến cho ông có suy nghĩ tâm tư con gái càng lúc càng xa cách, ngay cả một ánh nhìn cũng không dành cho mình, càng khiến trong lòng ông khó chịu, nghĩ tới không bằng bây giờ nói rõ luôn.



Quý Phạm Tây hoàn toàn bối rối, có chút không rõ ràng rốt cuộc đây là tình huống gì, chú Thẩm là ba của Lương Chân Chân? Chuyện này từ khi nào?



Lương Chân Chân nhìn mấy sợi tóc mai hai bên má ông cũng đã có sợi bạc, trong lòng có chút không đành lòng, chậm rãi nói: “Không có, bây giờ đầu óc tôi rất hỗn loạn, cho tôi thêm một chút thời gian được không?”



Nghe được những lời này của cô, Thẩm Bác Sinh rất vui vẻ, cuối cùng cũng có tiến triển, “Được, bất cứ lúc nào ba đều hoan nghênh con về nhà.”



“Ừhm, tôi đi đây.” Ngay sau đó Lương Chân Chân không nhìn hai người nữa, bước nhanh ra khỏi bệnh viện, cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt kinh ngạc của Quý Phạm Tây.