Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 200 : Bản chất hung hãn

Ngày đăng: 16:52 19/04/20


Editor: Puck



Sau khi thấy bóng lưng Lương Chân Chân rời đi, Quý Phạm Tây khó hiểu hỏi: “Chú Thẩm, chuyện gì xảy ra vậy? Chân Chân là con gái chú?”



Thẩm Bác Sinh gật gật đầu: “Trước đây không lâu chú cũng mới biết Chân Chân là cô con gái nhỏ của mình đã thất lạc nhiều năm, năm đó chú có lỗi với mẹ con bé, bây giờ con bé có thể tha thứ cho chú đã khiến cho chú cảm thấy cực kỳ an ủi, ôi…”



Quý Phạm Tây hiểu đại khái, đây là đoạn tình yêu lúc còn trẻ của chú Thẩm, làm người vai dưới như anh không có quyền đòi hỏi hay phán xét, chỉ có điều trong lòng lại thêm thương tiếc Lương Chân Chân, từ nhỏ không có ba, cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, chắc những ngày đó rất khổ cực.



Mà xét theo phương diện khác, trong lòng lqd anh lại có chút mừng rỡ khó tả, Chân Chân lại là con gái của chú Thẩm, điều này có phải là ông trời ban cho anh một cơ hội? Trước kia cha anh và chú Thẩm chỉ hy vọng con trai con gái hai nhà cùng kết liền cành, vừa đúng hôm nay chú Thẩm cũng nhìn thấy tình ý của anh dành cho Chân Chân, khởi đầu rất tốt.



“Vậy… Quân Nhã cô ấy có biết không?” Anh nhíu mày hỏi, mặc dù anh cũng không biết Thẩm Quân Nhã và Lương Chân Chân đã từng nhận biết nhau như thế nào, nhưng theo cảm giác của anh, hình như Thẩm Quân Nhã cực kỳ không thích Lương Chân Chân, giống như có một oán hận không thể giải thích nổi đối với cô ấy.



“Ừhm, trong nhà đều đã biết.” Thẩm Bác Sinh có chút buồn bực, sao cậu ta lại chỉ hỏi tới tiểu Nhã



“Chú Thẩm, thứ lỗi cho cháu lắm chuyện, Quân Nhã đối với Chân Chân có… thái độ thù địch, mặc dù cháu không hiểu là vì cái gì, có lẽ do mấy lần tiếp xúc đợt trước, hình như hai người không hợp nhau.” Quý Phạm Tây nói hết toàn bộ lo lắng trong lòng ra, nói cho cùng, anh vẫn có khuynh hướng nghiêng về phía Lương Chân Chân, không hy vọng cô ấy bị thương tổn.




“Được rồi, cậu về đi, mấy ngày nay công chuyện ở công ty cậu toàn quyền xử lý, đừng đến phiền tôi nữa.” Anh khép máy tính lại, giao nó cho người nào đó đang u mê đứng bên cạnh.



“Cậu chủ…” Nam Cung Thần kinh ngạc há to mồm, cái gì gọi là đừng làm phiền đến cậu chủ, là do cậu chủ gọi điện gọi mình tới đấy chứ, không chơi chỉnh người như vậy! Nhà tư bản chủ nghĩa quá bóc lột giai cấp nhân dân lao động rồi!



Ánh mắt anh u oán chọc về phía đằng kia, kết quả lọt vào nhà tư bản đang ngồi trên giường liếc xéo, giống như đang nói: còn không đi? Ngày nghỉ cuối tuần có muốn nghỉ hay làm hả?



Uy hiếp! Đây tuyệt đối là uy hiếp lqd rành rành! Nam Cung Thần lệ rơi đầy mặt muốn bạo phát, lại bất đắc dĩ với ngày nghỉ quá mê người, chỉ có thể bỏ khí tiết xuống mà khom người, cười đến vui vẻ, “Xin cậu chủ yên tâm, tôi đảm bảo trong lúc cậu chủ nằm viện sẽ không xuất hiện trước mặt cậu chủ cùng phu nhân, thuộc hạ xin cáo lui.”



Lương Chân Chân bị câu nói “Phu nhân” kia kích thích đến đỏ mặt, nũng nịu dậm chân, cầm túi trên đất vào phòng bếp.



Còn tâm tình Đằng Cận Tư rất tốt, dùng khẩu hình nói: Hừ! Còn không mau cút đi!



Nam Cung Thần lập tức lấy tốc độ chạy nước rút trăm mét mà rời khỏi phòng, lúc chuẩn bị đi còn không quên đóng kín cửa lại.