Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 217 : Lái xe, đuổi theo

Ngày đăng: 16:53 19/04/20


Dừng lại tại chỗ Đằng Cận Tư gấp đến mức có kích động muốn cướp một chiếc xe để đuổi theo, nhìn nai con biến mất một lần nữa trước mắt mình nhưng không làm gì được, cảm giác này rất không tốt, khiến cho anh căm tức, lấy điện thoại ra bấm số của Nam Cung Thần, để cho cậu ta lập tức lăn ra đây, cũng lái xe tới đây.



Nam Cung Thần có một dự cảm, chẳng lẽ cậu chủ thật sự thấy Lương tiểu thư rồi hả? Sau đó bị Lương tiểu thư mắng cho một trận? Nhất thời trong lòng anh bắt đầu tưởng tượng, hiểu rõ ký hợp đồng lần này chỉ có thể lui lại sau, trong lòng cậu chủ, rõ ràng là Lương tiểu thư xếp thứ nhất.



Khi anh thấy cậu chủ mặt lạnh lqd đứng giữa đường, trong lòng không khỏi bật chuông báo động lên, mở cửa xe lấy lòng nói: “Cậu chủ, mời lên xe.”



Đằng Cận Tư sải bước nhanh, “Lái xe, đuổi theo.”



囧, đuổi theo gì? Ngài có thể cho tôi một chỉ thị rõ ràng không? Mơ hồ như vậy khiến trí não của tôi xoay không kịp đó, tôi có vẻ ngu dốt.



Khi đi đến một ngã tư đường thì Nam Cung Thần yếu ớt hỏi: “Cậu chủ, cho chỉ thị phương hướng.”



Đằng Cận Tư cũng biết mù quáng lượn quanh trên đường như vậy nhất định sẽ không có kết quả gì, thành phố C là địa bàn của anh, anh muốn tìm một người, vô cùng dễ dàng.



“Điều tra động thái mới nhất của nhà họ Diệp cùng nhà họ Thẩm, tôi muốn biết nguyên nhân nai con trở về, còn nữa, cô ấy ở cùng một chỗ với Tiết Giai Ny, Cát Xuyến, chắc hai nữ sinh này vốn vẫn biết chỗ của nai con, chỉ có điều hai cô ta diễn trò quá tốt, lại có thể lừa dối được tôi.”



“Cậu chủ, không phải hai cô ấy diễn trò quá tốt, là suy cho cùng ngài không hạ nhẫn tâm được, thật ra thì ngài có nhiều biện pháp nhưng không dùng.” Nam Cung Thần nhỏ giọng nói tiếp.



Đúng vậy! Cho dù còn nhớ nai con, nhưng cũng không thể vì tìm cô ấy mà không từ thủ đoạn, như đối với hai người Thẩm Quân Nhã và Diệp Thành Huân, lấy tác phong làm việc của anh tuyệt đối sẽ khiến cho bọn họ hối hận vì đã đến trên đời này, nhưng vừa nghĩ tới bọn họ độc ác nữa, bỉ ổi nữa, đó vẫn là người thân của nai con, tâm địa cô thiện lương, nhất định sẽ không hy vọng anh đuổi cùng giết tận người thân của cô, cho nên… anh hạ thủ lưu tình, chỉ cho bọn họ một giáo huấn suốt đời khó quên.
Cát Xuyến trả lại cho cô một nét mặt “Cậu có thể lừa gạt được nhất thời nhưng không lừa được một đời, Chân Chân không yếu đuối như trong tưởng tượng của chúng ta, cậu ấy chỉ cần một thời gian để thích ứng thôi.”



Ăn xong một bữa cơm, Lương Chân Chân vuốt ve cái bụng tròn vo, cười nói: “Lâu lắm rồi không ăn no, thật sảng khoái!” Cô biết các bạn tốt lo cô suy nghĩ lung tung, liền dùng cách thức này nói cho các cô ấy biết mình rất tốt.



“Cô gái ngốc, ai bảo cậu thoáng một cái ăn nhiều như vậy, lúc nào muốn ăn chúng ta có thể tới.” Tiết Giai Ny lườm cô một cái.



Lúc Lương Chân Chân cười lên lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu, ngọt ngào động lòng người, cô bỏ đũa xuống, cầm khăn giấy lau miệng, “Biết rồi, về sau tớ sẽ dính vào phú bà nhỏ này rồi, không lo ăn uống.”



Cát Xuyến vội vàng giơ móng vuốt, “Còn có tớ, còn có tớ, hai chúng ta bám lấy cậu ấy, hết ăn lại uống.”



“Cậu lăn đi!” Tiết Giai Ny nhe răng toét miệng đánh Cát Xuyến, Cát Xuyến vội vàng trốn ra sau lưng Lương Chân Chân, ba người cười đùa thành một nhóm, rất vui vẻ.



Sau khi vui vẻ ăn đồ ăn Trung Quốc, Lương Chân Chân liền chuẩn bị đến bệnh viện thăm mẹ Diệp, Tiết Giai Ny cùng lqd Cát Xuyến hò hét muốn cùng đi với cô, thịnh tình cô không thể từ chối, hơn nữa cô có chút gần quê lòng kinh hãi *, dường như trong lòng có chỗ khó có thể bước đi, có bạn tốt bên cạnh sẽ cảm thấy trong lòng kiên định.



(*) Gần quê lòng kinh hãi: người xa quê lâu ngày khi về lại sẽ cảm thấy sợ hãi một cách khó hiểu.



Đối với mẹ Diệp, trong lòng cô vẫn còn áy náy, từ biệt ba năm, chưa bao giờ cô gọi điện thoại hay gửi một tin nhắn cho bà, chỉ vì cô sợ mình sẽ không kháng cự được sự thân thiết đó, càng không muốn bại lộ hành tung của mình, chỉ có thể nhờ hai người bạn tốt thỉnh thoảng đến thăm mẹ Diệp, thay mình góp chút lòng hiếu thảo.