Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 242 : Gia yến nhà họ Thẩm (Bữa tiệc tại nhà họ Thẩm) (một)

Ngày đăng: 16:53 19/04/20


"Ừ, người lớn tuổi, chất lượng giấc ngủ càng lúc càng không tốt." Diệp Lan thở dài, đi tới bên cạnh máy đun nước, rót nửa ly nước ấm uống.



Lương Chân Chân đi tới ôm bờ vai của Diệp Lan, "Mẹ Diệp, mẹ không già chút nào, ở trong lòng con, mẹ mãi mãi là người mẹ tốt nhất."



"Cái con bé này, nói năng ngọt xớt." Diệp Lan cười ha hả sờ đầu của con gái, thoáng một cái đã nhiều năm như vậy, ai cũng lớn rồi, mà bà, cũng già rồi.



"Mẹ Diệp, Thẩm. . . . . . Ba gọi điện thoại kêu con ngày mai đến nhà họ Thẩm ăn cơm, con đồng ý rồi." Lương Chân Chân cảm thấy cần phải nói chuyện này cho mẹ Diệp, mẹ là người thân nhất của mình, nên được hưởng cái quyền đó.



"Nên đồng ý, dù nói thế nào, chỗ đó cũng là nhà của con, ba con cũng thật lòng thương yêu con, mẹ nghĩ, chuyện năm đó ba con cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ, chuyện cũ đã qua, người sống phải sống cho tốt, con hãy nghe lời khuyên của mẹ Diệp, hãy bỏ qua hết chuyện cũ, mỗi ngày sống thật vui vẻ." Diệp Lan từ ái nói.



"Dạ, con hiểu rồi." Lương Chân Chân mấp máy môi, ôm cánh tay của Diệp Lan, tựa đầu vào trên vai của bà làm nũng, "Mẹ Diệp, buổi tối con muốn ngủ chung với mẹ."



"Được." Diệp Lan cười cầm tay của con gái, sự ấm áp lan toả khắp cả nhà.



******



Bởi vì là Chủ nhật, Lương Chân Chân ngủ thẳng đến gần trưa mới dậy, sau khi rửa mặt xong, cô đứng ở trước tủ quần áo thật lâu cũng không biết nên chọn quần áo nào cho thích hợp, nhà họ Thẩm cũng được xem là gia đình quyền quý ở thành phố C, lần đầu tiên gặp mặt, cô nên ăn mặc trang trọng một chút mới được.



Trong lòng thật sự rất thấp thỏm, liền gọi điện thoại cho Giai Ny, hi vọng cô có thể giúp mình, hai người thảo luận một hồi, cuối cùng, Giai Ny chỉ nói bốn chữ: đơn giản trang nhã.




(*)độc nhất vô nhị : có một không hai.



"Đừng lo, người của nhà họ Thẩm không có đáng sợ như vậy, hai năm nay Thẩm Quân Nhã và mẹ cô ấy vẫn ở Côn Minh, rất ít quay về, còn Thẩm lão phu nhân, người lớn tuổi, khó tránh khỏi sẽ trở nên khó tính, nói gì thì em cũng nghe lỗ tai này lọt qua lỗ tai kia, đừng để ý quá." Quý Phạm Tây cười đến vô hại.



Lương Chân Chân gật đầu một cái, thì ra Thẩm Quân Nhã và mẹ cô ấy không có ở nhà, vậy cũng chỉ có Thẩm lão phu nhân thôi, năm đó bà ép mẹ rời đi, nhất định bà không thích mình, nhất định anh Quý nói vậy là an ủi mình, cô cũng tự nói với bản thân đừng để ý đến những lời khó nghe.



"Thật ra thì, em còn có một người chú, là một kiến trúc sư tương đối nổi tiếng ở trong nước, quan hệ của chú ấy với ba em rất tốt, vợ và con của chú ấy cũng không giống như mẹ con Thẩm Quân Nhã, rất dễ gần."



"Ừ, còn ai khác không?" Lương Chân Chân hỏi.



"Không có"



Lương Chân Chân thở phào nhẹ nhõm, may mắn không phải là một gia tộc lớn, nếu không cô sẽ không chịu được.



Dọc theo đường đi, hai người trò chuyện vui vẻ, bất tri bất giác, đã đến cửa nhà họ Thẩm, Lương Chân Chân xuống xe, bước chân hơi chần chờ, thở dài, sợ cái gì chứ? Trước sau cũng phải đối mặt, hơn nữa cô rất muốn gặp nữ cường nhân (*) trong lời đồn - Thẩm lão phu nhân.



(*)nữ cường nhân: người phụ nữ mạnh mẽ