Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 274 : Nai con, buông lỏng một chút

Ngày đăng: 16:54 19/04/20


Cô cảm thấy rõ ràng anh đang tồn tại trong cơ thể mình, mỗi một lần mạch máu của anh đập nhịp nhàng đều khiến cho cô không nhịn được mà phát run, mỗi lần hô hấp, anh sẽ phấn chấn sau đó nhẹ nhàng khẽ động, thân thể của cô nhanh chóng xụi lơ xuống, không còn chút hơi sức nào chống lại anh, chân định đạp anh cũng chậm rãi cong lên, có một rung động khó nhịn.



“Đi ra ngoài, đi ra ngoài nhanh lên một chút…” Giọng của cô hơi run rẩy, không nên như vậy, không thể như vậy.



“Nai con, anh đã tiến vào, em cam lòng để cho anh ra ngoài sao?” Ngón tay thô ráp của Đằng Cận Tư dịu dàng vuốt ve phần cuối bắp đùi của cô, vẽ vòng tròn trêu chọc ở đó, lúc phỏng đoán không sai lắm, thân thể đột nhiên đẩy lên phía trước, đẩy đến mức Lương Chân Chân chịu hết nổi thốt tiếng ngâm khẽ, ngước cổ “A…” một tiếng, uyển chuyển mà mềm mại đáng yêu.



“Anh… không biết xấu hổ…” Giọng Lương Chân Chân đứt quãng, bị anh kích thích đến tim gan cũng rung động rồi, người đàn ông hư này, nhất định là anh cố ý!



Đằng Cận Tư dịu dàng rung động, ngón tay chậm rãi lướt từng tấc trên người cô, dấy lên ngọn lửa nho nhỏ lốm đốm, bùng nổ, dần dần có xu thế lửa cháy lan ra đồng cỏ, khiến hai thân thể đang dán chặt ở một chỗ cháy sạch nóng bỏng.



“Nai con, trong ba năm em rời đi, giờ phút nào anh cũng nhớ em, trong thời gian này anh chưa từng đụng vào bất kỳ người phụ nữ nào, anh không phải là Liễu Hạ Huệ, anh là đàn ông bình thường, em cảm nhận được không? Nó chỉ thích em, có cảm giác với em, cả đời này, cũng chỉ muốn em.” Anh thở hổn hển nỉ non bên tai cô, động tác dưới người vẫn không dừng, lúc động nhẹ nhàng, lúc lại nặng nề, khiến trong cổ họng Lương Chân Chân không ngừng phát ra tiếng rên vỡ vụn.



Cô xấu hổ thẹn thùng, kẻ xấu xa này! Vừa làm chuyện xấu với mình như vậy, vừa nói lời tâm tình trắng trợn bên tai mình, còn cố ý mấy cạn một sâu trêu chọc mình chơi, uất ức trong lòng chồng chất, trong tròng mắt đen như phủ đầy sương mù mơ hồ, ngón tay mạnh mẽ véo hông của anh, giọng nói vỡ vụn, “Người… xấu…”



“Ngoan, đây là anh cưng chiều em, tin tưởng anh, em sẽ thích, anh đã nhịn lâu như vậy, cho anh…. Có được không?” Đằng Cận Tư hôn nóng bỏng lên khóe mắt, gương mặt, đôi môi cô, nuốt toàn bộ âm thanh a nũng nịu của cô vào trong miệng.




Nghe cô tức giận mắng, Đằng Cận Tư cũng không giận, ngược lại cười đến vui vẻ hơn, cúi đầu khẽ chạm miệng lên người đang hờn dỗi, kết quả bị cô mãnh liệt nhìn chằm chằm, trả lại ra sức đập vài cái chấm đỏ nhỏ trước ngực anh, hoàn toàn đề phòng nhìn anh, anh cũng không làm gì, bình tĩnh tự nhiên đi vào phòng thay đồ, chọn một chiếc áo ngực có viền tơ màu hồng phấn trong một đống áo ngực, đáng yêu mà không mất đi sự hấp dẫn.



“Bảo bối, anh cảm thấy cái này rất thích hợp với em.” Anh cười đến mập mờ.



“Khốn kiếp!” Lương Chân Chân chặn ngang đoạt lại, rống giận, trong lòng vô cùng khó chịu.



Đằng Cận Tư cắn lỗ tai của cô nói đôi câu, sau đó đặt cô xuống, đi chỗ khác chọn quần áo cho mình, nếu tiếp tục giỡn nữa, nhất định là nai con sẽ tức giận, nói giỡn cũng có mức độ, chỉ cần nắm chắc mức độ đó, tất cả đều dễ nói chuyện.



Quả thật là Lương Chân Chân tức giận không ít, vừa mặc quần áo vừa mắng Đằng Cận Tư là thằng khốn khốn kiếp trong lòng, dùng tất cả các từ ngữ mắng chửi người dồn hết lên người anh, tức giận trong ngực rất mạnh mẽ, không biết giận bản thân bị anh bắt làm tù binh cả về thể xác và tinh thần hay giận anh trêu tức mình, nói ngắn gọn, bây giờ trong đầu cô vô cùng loạn, mọi chuyện giống như đã thoát khỏi quỹ đạo dự đoán trước, chênh lệch quá xa với suy nghĩ lúc trước của cô, rõ ràng không phải là như vậy, nhưng kể từ sau khi trở về nước, hình như mỗi một bước đều sai, sai vô cùng.



“Sao vậy?” Sau khi Đằng Cận Tư mặc quần áo chỉnh tề liền thấy nai con đang đứng ngẩn người ở đó, trong lòng không khỏi nổi lên thương tiếc, từ tối hôm qua cho tới hôm nay, là mình quá vội vã, nhưng nếu không làm như vậy thì không thể ép nai con nhìn rõ trái tim mình, anh cũng là bất đắc dĩ mà thôi.



“Không sao.” Lương Chân Chân dẩu môi, nói nhẹ như nước chảy mây trôi, nhưng Đằng Cận Tư vẫn nghe ra uất ức trong lời nói của cô, xoay ngược người cô lại, để cho cô nhìn mình.