Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 275 : Thừa nhận nỗi lòng

Ngày đăng: 16:54 19/04/20


“Nai con, tin tưởng anh được không? Anh sẽ chăm sóc tốt cho em, thương em, yêu em cả đời, sẽ không để cho bất kỳ ai bắt nạt em.” Kiên định và thâm tình chân thành trong tròng mắt đen của anh khiến lòng Lương Chân Chân rung động, nơi trái tim cũng không kiềm chế được mà đập loạn, một âm thanh đang nói: tin tưởng anh ấy, tin tưởng anh ấy đi! Khó mà gặp được một người đàn ông thâm tình với mình như vậy, cho dù sau ba năm anh vẫn không thay lòng; một âm thanh khác lại đang nói: không thể đồng ý, cô quên chuyện ba năm trước đây? Cô quên vì sao không có đứa bé?



“Tôi đói rồi.” Cô cụp mí mắt xuống, sợ nhìn thẳng sẽ chết chìm trong ánh mắt của anh.



Đằng Cận Tư thở dài trong lòng, hiểu có một số việc không phải lập tức có thể giải quyết, còn cần phải chiến đấu lâu dài, anh đưa tay nhéo gương mặt trơn mềm của Lương Chân Chân, “Được, chú mèo ham ăn, chúng ta đi.”



Nói xong liền nắm lấy tay cô, đi ra ngoài cửa, đi vài bước, Lương Chân Chân đột nhiên mở miệng, “Thật ra thì tôi hiểu, cũng biết trong lòng tôi còn không quên được anh, chuyện tối ngày hôm qua là có thể do sau khi tôi say mất lý trí, nhưng chuyện mới vừa rồi… không có bất cứ lý do gì để giải thích, tôi không định chạy trốn, chỉ có điều… cần thích ứng mà thôi. Anh cũng biết, chúng ta chia ra ba năm, ba năm này tôi hận anh nhiều hơn yêu, rõ ràng đã tính sau khi về nước sẽ không liên hệ với anh, nhưng cố tình lại không như mong muốn, luôn gặp anh ở các trường hợp ngoài ý muốn, bởi vì sự xuất hiện của anh, cũng quậy rối lòng tôi đến hỗn loạn, để cho tôi không thể nào trốn tránh…”



Giọng cô êm ái nhẹ nhàng, giống như gió thổi ấm áp lướt qua trái tim Đằng Cận Tư, gây ra từng cơn sóng gợn, anh hơi không tin nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh, rốt cuộc nai con đã tự mình nói ra tiếng lòng, quyết định tối hôm qua đúng là chính xác! Quan hệ của hai người tới đây là một bước nhảy vọt lớn.



“Nai con, mặc kệ bao lâu, anh đều đồng ý chờ, cho đến ngày em tiếp nhận anh mới thôi.” Anh kích động kéo hai tay cô, hai mắt lấp lánh như lưỡi câu nhìn cô chằm chằm, nóng bỏng lạ thường.



Lương Chân Chân bị anh nhìn đến mức hai gò má nóng lên, ngượng ngùng dẩu môi, “Đi thôi!”



“Ừ.” Vừa rồi tâm tình Đằng Cận Tư lo lắng, trong nháy mắt vui vẻ, kéo tay Lương Chân Chân tới thang máy chuyên dụng đi nhà hàng ở tầng cao nhất.



Lúc cửa thang máy vang lên âm thanh “Keng”, Lương Chân Chân đột nhiên nghĩ đến một chuyện vô cùng nghiêm trọng, nghiêng đầu hỏi người đàn ông bên cạnh, “Bây giờ là buổi tối rồi hả?”



Đằng Cận Tư khẽ gật đầu, không hiểu nhìn về phía cô, “Sao vậy?”
Đằng Cận Tư vòng tay ôm lấy, nhốt cô vào trong ngực mình, ghé vào bên tai cô dịu dàng dụ dỗ nói: “Ngoan, đừng nóng giận, chuyện này người khác hâm mộ ghen ghét còn không được, nói rõ đòi hỏi của chúng ta tốt hơn người khác.”



“Anh… khốn kiếp!” Lương Chân Chân dùng sức đẩy anh ra, tức giận đạp anh một phát, người đàn ông vô liêm sỉ này! Quả thật chính là lưu manh!



“Ngoan, đừng làm loạn nữa, trong phòng ăn nhiều người như vậy, em muốn để cho mọi người vây tới nhìn chúng ta sao?” Đằng Cận tư không tức giận, cười đến vô cùng vui vẻ.



Lúc này Lương Chân Chân mới bình tĩnh lại, đưa tay véo mạnh một cái trên cánh tay anh, đau đến mức anh chau mày, nhe răng nhếch miệng kêu đau.



Hai người cứ ngắt véo vụng trộm như vậy ra khỏi khách sạn Đế Hào tư, Đằng Cận Tư lái xe đưa cô về nhà, trên đường, Lương Chân Chân tựa vào trên ghế nhắm mắt giả vờ ngủ, không để ý đến người đàn ông nào đó, vừa về đến nhà, liền lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai mở cửa xe xông ra, không để ý tới người đàn ông phía sau lưng, chỉ để lại cho anh một bóng lưng yểu điệu.



“Nai con, ngủ ngon, nhớ mơ thấy anh.” Cô vừa mới đi đến khúc quanh cầu thang, sau lưng truyền đến giọng người đàn ông nào đó, cô nhịn kích động muốn cãi lại, hít một hơi thật sâu, nói thầm trong lòng: Có quỷ mới mơ thấy anh!



Cô nằm ở trên giường lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, nghĩ đến ngày mai đi làm phải đối diện với đám người kia, trong lòng vô cùng phiền não. Ngoài ra, cô còn phải nghĩ ra một cớ chu đáo vẹn toàn mới được, nếu không thì không có cách nào giải thích nguyên nhân cô không đi làm nguyên một ngày với lãnh đạo.



Trong khi lăn lăn, ngày mai cô còn phải tìm Đằng Cận Tư sửa bản thảo, hu hu… Thật là phiền đó! Buồn bực lăn hai vòng trên giường, cầm con thỏ búp bê làm bạn với cô nhiều năm, giơ lên đỉnh đầu, tự lẩm bẩm: thỏ nhỏ, mày nói tao nên làm thế nào?



Đêm dài đằng đẵng, đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.