Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 276 : Cố ý bới móc

Ngày đăng: 16:54 19/04/20


Sáng ngày hôm sau, Lương Chân Chân rời giường liền phát hiện mình mang theo hai con mắt gấu mèo dọa người, cho dù dùng phấn mắt hay kem chống nắng đều không thể che vết đen dày đặc, kêu rên một tiếng, trong lòng hận chết Đằng Cận Tư, đều bởi vì anh, làm hại mình buổi tối không ngủ được, lăn qua lộn lại như vậy trông trời sáng, khiến cho hôm nay cô không có cách nào ra cửa gặp người rồi.



Nhưng mà, hôm nay cô phải ra ngoài đi làm, lúc ăn bữa sáng, Diệp Lan nhìn chằm chằm con gái một lúc lâu, “Bé Chân, tối hôm qua con ngủ không ngon? Nhìn quầng thâm mắt này, giống như mắt gấu mèo.”



“Mẹ Diệp, tối hôm qua con phát hiện một bộ phim truyền hình đặc biệt đẹp mắt, sau đó liền ôm máy tính quên thời gian, cho nên…” Lương Chân Chân dí dỏm dụi dụi mắt, giống như nói để kết thúc chuyện này.



“Con bé này, phim truyền hình có thể xem lại vào hôm sau, thân thể mới quan trọng nhất.” Diệp Lan cưng chiều nhìn con gái.



Lương Chân Chân đổ sữa đậu nành vào ly, đi tới ngồi xuống bên cạnh Diệp Lan, thân mật kéo cánh tay của bà, “Mẹ Diệp, bộ phim truyền hình đẹp mắt giống như thuốc độc, sẽ khiến cho mình nghiện, một khi đã dính vào là không thể cứu vãn được! Cho nên, con quyết định sau này sẽ kiềm chế một chút.”



Cô vừa nói vừa gặm bánh bao nhỏ, sau đó liếc nhìn đồng hồ, cuống quýt đứng dậy, “Mẹ Diệp, con đi làm, bye bye.”



Diệp Lan cười hiền lành: “Ừ, mau đi đi.”



Đi ra cửa phòng, cô liền thu lại nụ cười, bây giờ kỹ thuật nói láo của cô ngày càng cao, nếu như tối hôm qua thật sự xem phim truyền hình, rõ ràng chính là khổ sở vì tình, tình yêu, thật sự là chuyện khiến cho trái tim người ta bất tỉnh, hành hạ nhất định đến cõi lòng người ta. Thôi, có một số việc vốn không có cách nào để trốn tránh, nhất là trải qua một đêm hỗn loạn sau khi say rượu, cô chỉ có thể thản nhiên đối mặt.



Vừa từ trên xe buýt xuống, cô lại đồng thời gặp Lâm Tịnh, hai người cùng sóng vai đi về phía Đài truyền hình.



“Chân Chân, cô khỏe hơn chút nào chưa? Không phải cố ý vẽ hai con mắt gấu mèo đấy chứ?” Vẻ mặt Lâm Tịnh cường điệu hỏi.


Cô vốn cho rằng sửa bản thảo sẽ tiến hành rất thuận lợi, nhưng Đằng Cận Tư cố ý tìm vụn vặt, lúc thì nói câu này không phải là câu thoại nguyên gốc của anh, lúc khác lại nói vốn không đúng, tóm lại chính là thiên thiêu vạn tuyển * - lựa chọn một chuyện trong một đống lớn vấn đề.



(*) thiên thiêu vạn tuyển: một ngàn người mới chọn được một người.



Lương Chân Chân dứt khoát buông bài viết trong tay xuống, “Anh cố ý đúng không? Cố ý bới móc?”



“Không có! Anh đang nghiêm túc chịu trách nhiệm với công việc của em, cố gắng đạt tới mức độ hoàn mỹ nhất.” Đằng Cận Tư khẽ nhíu mày, lười biếng thoải mái vắt chéo hai chân ngồi dựa vào ghế sa lon.



“Nghiêm túc chịu trách nhiệm? Làm hoàn mỹ nhất? Đây nói rõ là anh đang xoi mói, nghiền ngẫm từng chữ một xoáy vào chuyện vụn vặt.” Lương Chân Chân rất tức giận, hai mắt gấu mèo long lanh có ấn tượng rất tốt.



“Nai con, tối hôm qua ngủ không ngon?” Đằng Cận Tư không trả lời câu hỏi của cô, cố ý nói sang chuyện khác.



“Đằng Cận Tư! Xin anh đừng để chuyện riêng tư dính líu đến công việc được không? Thời gian của tôi rất quý giá, có thể nghiêm túc một chút?” Lương Chân Chân hít một hơi thật sâu, cố gắng chịu đựng để bản thân không nổi giận.



“Anh cảm thấy mình rất nghiêm túc, với công việc anh luôn cố gắng đạt tới chặt chẽ cẩn thận cùng thấu đáo, không tin em có thể hỏi Nam Cung.” Vẻ mặt Đằng Cận Tư rất vô tội.



“Vậy thì tốt, chúng ta tiếp tục, tổng giám đốc Đằng, ngài cảm thấy còn có chỗ nào cần thay đổi sao?”



“Đương nhiên là có, anh cảm thấy có mười vấn đề cần phải đổi, còn có vấn đề thứ mười…” Vẻ mặt Đằng Cận Tư chăm chú nhìn bản thảo phỏng vấn, nói thẳng thắn.