Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 277 : Phát sinh biến cố

Ngày đăng: 16:54 19/04/20


Lương Chân Chân có cảm giác giận dễ sợ, nhưng lần nào cũng không có biện pháp, dù sao tổng biên tập rất coi trọng cuộc phỏng vấn này, cô chỉ có thể buông bỏ chút cảm xúc cá nhân, nghiêm túc thực hiện công việc.



Nhưng mà, có một câu ngạn ngữ nói thế này, không thể nhịn được nữa thì không cần nhịn nữa, thật sự là cô nghe đến mức đầu cũng sắp nổ tung rồi, trong lòng hiểu được Đằng Cận Tư tuyệt đối là cố ý, tươi cười rạng rỡ hỏi: “Tổng giám đốc Đằng, ngài muốn thay đổi hoàn toàn bản phỏng vấn sao? Hay nói rằng ngài đang nghi ngờ năng lực làm việc của tôi?”



Đằng Cận Tư nhếch mày liếc nhìn cô, “Cô Lương, cô đừng xử oan cho tôi, ý kiến này là do cô để tôi đưa ra.”



Tôi đây chẳng qua là lễ phép định thuận miệng hỏi, tôn trọng ý kiến của anh mà thôi, ai biết anh sẽ chít chít quang quác nhiều như vậy! Lương Chân Chân tức giận trong lòng thầm nghĩ, nhưng miệng lại không thể nói ra như vậy.



“Tổng giám đốc Đằng, ngài gọi đây là đưa ra ý kiến sao? Rõ ràng là… bới móc.” Cô cắn môi oán hận nhìn anh chằm chằm.



“Cô Lương, tôi cảm thấy cô đang dùng việc công để trả thù cá nhân, rõ ràng tôi nghiêm túc phụ trách công việc, kết quả hết lần này tới lần khác cô nói tôi cố ý bới móc.” Đằng Cận Tư không vừa ý vạch ra lời nói không thỏa đáng của cô.



“Được, là tôi sai rồi, vậy xin hỏi, ngài còn có chỗ nào chưa hài lòng sao?” Lương Chân Chân cưỡng ép nở nụ cười, trong lòng cô đang cố gắng tách công việc cùng tình cảm riêng tư của mình ra, không thể làm rối lung tung ở một chỗ.



Đằng Cận Tư ra vẻ cầm bản thảo phỏng vấn sửa đổi lên nhìn từ đầu tới đuôi một lần nữa, sau đó chậm rãi để xuống, “Không có vấn đề gì nữa.”



Trong lòng Lương Chân Chân thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy bản thảo từ tay anh, bỏ vào trong túi, “Nếu không có vấn đề gì nữa, vậy tôi sẽ không quấy rầy công việc của tổng giám đốc Đằng, sau khi sửa xong tôi sẽ gửi đến hộp thư của ngài.”



Dứt lời, liền chuẩn bị đứng dậy rời đi, cô cảm giác miệng mình cười sắp cứng, cảm giác gượng cười thật khổ sở, sau này hễ là việc có liên quan tới anh mình sẽ không thể nhận, quá giày vò người ta.



“Tôi nói rồi, tôi thích bàn công việc trước mặt.” Trong lòng Đằng Cận Tư đã sớm dự tính trước.
Đằng Cận Tư lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu ta, bên môi chậm rãi mở ra tạo thành nụ cười ý vị sâu xa, “Thằng nhóc thúi! Cậu được lắm!”



“Đây không phải là em phòng ngừa chu đáo sao? Hà hà…” Nam Hoa Cẩn rất phối hợp cười khúc khích hai tiếng.



“Nam Cung, bây giờ cậu gọi điện cho các nhà truyền thông cho tôi, nói buổi chiều tôi muốn mở họp báo.” Đằng Cận Tư liếc về phía trợ thủ đắc lực của mình.



“Dạ, thuộc hạ đi làm ngay.” Nam Cung Thần nhận lệnh lui ra, vừa đi ra khỏi phòng làm việc thì có thư ký tới nói cho anh biết, dưới quầy lễ tân tầng một có gọi điện thoại, có vị Thẩm tiên sinh muốn gặp tổng giám đốc Đằng.



Trong lòng anh suy nghĩ vị Thẩm tiên sinh này chắc chắn chính là ba của Lương Chân Chân – Thẩm Bác Sinh, lúc này ông ta đến tìm cậu chủ làm gì? Ôm đầy nghi vấn gõ cửa, “Cậu chủ, Thẩm Bác Sinh Thẩm tiên sinh đến thăm ngài, nói là muốn tìm ngài hàn huyên một chút.”



Đằng Cận Tư ngưng mày, dừng một chút, “Để cho ông ta tới phòng khách chờ tôi.’



“Dạ, thuộc hạ hiểu.” Nam Cung Thần xoay người rời đi.



“Thẩm Bác Sinh? Ông ta tới làm gì?” Nam Hoa Cẩn và Mạc Đông Lăng hơi khó hiểu, bọn họ còn không biết Lương Chân Chân chính là con gái ruột của Thẩm Bác Sinh.



“Ông ấy là cha ruột của nai con.” Đằng Cận Tư lạnh lùng ném ra một câu rồi đứng dậy đi.



“Cái gì? Chị dâu nhỏ lại là con gái nhà họ Thẩm?” Nam Hoa Cẩn và Mạc Đông Lăng đưa mắt nhìn nhau, thấy chuyện càng ngày càng thú vị!