Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 300 : Khốn kiếp! Anh đi ra ngoài

Ngày đăng: 16:54 19/04/20


Lương Chân Chân không muốn để ý đến anh, mặc dù không thể không thừa nhận anh nói sự thật, nưhng cô vẫn không nói lời nào, cắn chặt cánh môi đỏ hơi sưng, vui thích trong cơ thể đợt này tới đợt khác, khiến cho cô cảm thấy khó chịu lẫn… vui vẻ.



“A Tư…” Lương Chân Chân đột nhiên nghẹn ngào gọi, Đằng Cận Tư cuống quýt lật cô lên, phát hiẹn trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô tràn đầy nước mắt, kèm theo vẻ ửng hồng xinh đẹp, lộ ra một kiểu quyến rũ rõ ràng, trên lông mi dày treo đầy nước mắt ướt át, cánh môi sưng đỏ cong lên, khiến cho người ta thương yêu.



“Ngoan, đừng khóc.” Đằng Cận Tư hôn dịu dàng lên mắt cô, động tác êm ái, coi cô như vật quý báu của mình, lại đặt lên cánh môi mềm mại của cô lần nữa, hôn sâu triền miên, mạnh mẽ có lực ôm chặt cô vào trong ngực.



“Người xấu!” Cô tức giận chỉ trích anh, vì tức giận mà hàm răng trắng noãn cắn mạnh lên môi anh, giống như đang trút bất mãn của mình ra, mà anh cười xấu xa nhếch môi, trong gợi cảm không mất đi quyến rũ, khẽ chạm lên chóp mũi đỏ ửng của cô, “Gọi – ông xã.”



Lương Chân Chân xoay mặt, môi mím chặt, rõ ràng không muốn để ý đến anh, nhưng anh vẫn kiên quyết không tha, thậm chí uy hiếp cô, “Không gọi thì tối nay… không trở về giường nữa.”



“Anh!” Cô tức giận trừng mắt nhìn anh, nhưng anh lại cười đến rất muốn ăn đòn, trong tròng mắt đen có ánh sáng lấp lánh khác thường.



Sau khi giằng co hai giây, cuối cùng Lương Chân Chân vẫn bỏ vũ khí đầu hàng, ai bảo cô là người mềm yếu dễ bị ăn hiếp chứ? Ở đây lúc quan trọng nhất, cô cũng chỉ có thể theo anh, bất đắc dĩ kêu một tiếng, “Ông xã…”



Trong lòng lại âm thầm nói: Đồ khốn kiếp! Chỉ biết lấy bắt nạt cô làm niềm vui! Giấy đăng ký kết hôn còn chưa cầm, gọi ông xã cái gì!




“Ngoan, buông lỏng một chút.” Anh buồn cười nhìn nét mặt oán hận của cô, bàn tay tràn đầy vết chai dịu dàng vuốt ve mông cô, hy vọng cô tỉnh táo lại, hơi híp mắt cúi người hôn mút cổ và xương quai xanh của cô, rất nhanh, phía trên liền xuất hiện nhiều thêm bông mai đỏ, nở rộ đẹp đẽ, cô hơi khó nhịn uốn éo người, cặp mắt trong suốt như nước suối, ai oán nhìn người đàn ông đang làm chuyện xấu trên người cô mà không cho cô thoải mái một chút.



Đương nhiên là anh cố ý, cảm giác bắt nạt cô rất tốt đẹp, đuôi mắt khẽ nhếch lên, khóe miệng càng chứa đựng thêm nụ cười xấu xa mờ ám quyến rũ, ngón tay thô ráp không nặng không nhẹ vuốt ve từng tấc da thịt trên người cô. Cô khó ức chế nắm chặt ga giường, suy nghĩ dần hỗn độn, trong mơ hồ chỉ nhìn thấy dáng vẻ anh nằm trên người cô, tóc đen nhánh, ánh mắt nóng rực, động tác có lực mà không mất đi dịu dàng, không chỗ nào không dẫn cô lên đến ngọn núi hoan ái, sa vào, lại rơi vào --



Dần dần, cô hoàn toàn thích ứng với việc anh đang tồn tại trong cơ thể cô làm chuyện xấu, ngũ quan sáng rõ không tự chủ mà lộ ra vẻ vui sướng mà động lòng người, giống như một đóa hoa anh túc đục khoét xương cốt, để cho anh nghiện, không thể tự thoát ra được, động tác trên người cũng càng lúc càng nhanh, tâm tình vui sướng nghe âm thanh yêu kiều từ trong miệng cô phát ra, tuyệt vời êm tai.



Anh thỏa mãn buông thả sâu trong cơ thể cô, dịu dàng hôn lên mặt cô như mưa rơi, bên môi, trên cổ, trên vai, ngay cả hô hấp cũng dây dưa một chỗ, như quan hệ gắn bó của nước và sữa khó rời nhau.



Gió đêm lạnh buốt thổi phất phơ nâng rèm cửa, nưhng không cách nào thổi tan nhiệt độ không ngừng lên cao trong phòng, kiều diễm mập mờ, tràn đầy hương vị mê tình…



“Mệt mỏi, đi ra ngoài…” Giọng Lương Chân Chân yếu ớt không có lực, người đàn ông xấu xa! Biết ngay sẽ nghiền ép cô! Nghiền ép xong còn không chịu bỏ qua cho cô,



“Ngoan, ở lại một lúc.” Một người đàn ông vô liêm sỉ nằm nói bên tai cô.