Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 301 : Đáng ghét! Mới sáng sớm thức dậy đã giở trò lưu manh!

Ngày đăng: 16:54 19/04/20


Mặc dù trong lòng Lương Chân Chân rất tức giận, nhưng cả người mềm nhũn không còn chút hơi sức nào, đây là một loại vận động làm tiêu hao rất nhiều sức lực, rõ ràng người nào đó vận động hơn cô rất nhiều, nhưng tại sao tinh thần của anh vẫn phấn khởi như vậy! Nhìn thế nào cũng không thấy anh mệt mỏi như cô, nam nữ thật sự khác biệt quá lớn!



Thấy anh không nhúc nhích ở bên trong không chịu đi ra ngoài, cô cũng không thèm để ý tới anh, dứt khoát nhắm mắt lại ngủ, mệt quá, xương cốt cả người đều muốn rời ra từng mảnh, giống như vừa thi chạy một tram mét, cả người mệt lả.



Đằng Cận Tư vốn còn muốn làm một lần nữa, nhưng nhìn khuôn mặt mỏi mệt của nai con, nhất thời trong lòng sinh ra sự thương tiếc, sau một lúc lâu mới lưu luyến rời khỏi, ôm cô vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, sau đó trở về trên giường lớn, ôm cô hạnh phúc tiến vào mộng đẹp.



"Ưmh. . . . . ." Lương Chân Chân ưm một tiếng, tìm tư thế thoải mái nhất ở trong lòng anh, lười biếng rên rỉ, sau đó ngủ thiếp đi, mệt quá mà ~~



****



Ánh nắng sáng sớm xuyên thấu qua rèm cửa chui vào trong căn phòng yên tĩnh, ánh sáng màu vàng kim mờ ảo tràn ra, dịu dàng bao phủ đôi nam nữ đang ngủ trên giường, ấm áp và tốt đẹp.



Lương Chân Chân than nhẹ một tiếng, từ từ tỉnh lại, mắt đẹp nửa mở, liếc nhìn bố cục cả căn phòng, không phải nơi cô quen thuộc, ách. . . . . . Cô nhớ ra rồi, nơi này là Đằng trạch, hỏng rồi! Bây giờ đã mấy giờ rồi! Chắc chắn sẽ bị chê cười.



Mới vừa vén chăn lên, liền phát hiện trên người mình không có một mảnh vải, trên cái eo thon còn bị một cánh tay to bá đạo giam cầm, khẽ nháy đôi mi dài như cánh bướm, một màn điên cuồng tối hôm qua như nước thủy triều tràn vào trong đầu của cô, gương mặt không tự chủ được đỏ ửng, tối hôm qua anh rất ra sức, mình cũng rất phối hợp. . . . . .



Chợt, cơ thể người đàn ông ấm áp kề vào phía sau lưng, làm cho cô xấu hổ trong chốc lát, lập tức bị thay thế bởi sự kinh hoảng, cẩn thận nhìn sang, phát hiện anh còn chưa tỉnh dậy, chỉ thoáng nhúc nhích, cánh tay dài càng ôm cô chặt hơn, gương mặt tuấn mỹ vùi sâu vào trong tóc cô, hô hấp đều đều mang theo mùi của rễ cây mộc hương, ấm áp phả vào trên cổ của cô .



Lương Chân Chân đưa tay nhẹ nhàng lấy cánh tay anh ra, cẩn thận quan sát anh có tỉnh lại hay không, thấy anh không có động tĩnh mới dám vén một góc chăn lên, rón rén chuẩn bị xuống giường, khi hai chân vừa chạm vào đất, giữa hai đùi lập tức truyền đến cảm giác đau nhức, đau đến la lên thành tiếng, khốn kiếp! Tối hôm qua dùng sức như vậy làm gì!



Cúi đầu nhìn cơ thể trần trụi của mình, phía trên đầy những chứng cứ "phạm tội", kết quả của một đêm mãnh liệt, làm trên người cô đầy các vết đỏ, không có chỗ nào lành lặn. Quay đầu lại, nhìn về phía người đàn ông vẫn còn ngủ say, lồng ngực với những đường cong đẹp đẽ lộ ra bên ngoài chăn, cánh tay và sau lưng, có không ít vết cào, rớm tia máu, chẳng lẽ. . . . . . Đây là tối hôm qua cô lưu lại?
Lương Chân Chân dừng động tác ăn cháo lại, quả nhiên bà nội rất vội ẫm chắt, nhưng chuyện này cũng không phải nói có là có, cô còn không biết thể chất của mình còn có thể hay không. . . . . .



Nghĩ như vậy, tâm trạng hơi sa sút, xem ra cô phải đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ rồi, đứa con, cô thật sự rất hi vọng sinh một đứa con thuộc về cô và A Tư.



"Dạ." Cô gật đầu một cái.



Đang lúc này, Đằng Cận Tư tiến vào, ngồi xuống bên cạnh Lương Chân Chân, bưng chén cháo người giúp việc chuẩn bị, múc một muỗng bỏ vào trong miệng, "Bà nội, hai người đang nói chuyện gì vậu?"



"Đương nhiên là chuyện của đứa chắt, A Tư về sau cháu phải đốc thúc Chân Chân ăn nhiều một chút, con bé này ốm quá!" Đằng lão phu nhân không e dè nói ra suy nghĩ của mình, bà đã mong rất nhiều năm.



Đằng Cận Tư nói thầm trong lòng: tuy thoạt nhìn nai con rất ốm, nhưng chỗ nên lồi thì lồi, chỗ nên lõm thì lõm, có điều phần eo, sờ hơi cứng tay, tổng hợp mà nói, anh cũng hi vọng cô mập lên chút, cảm giác khi sờ sẽ tốt hơn.



Có điều, chuyện đứa nhỏ, anh lo lắng liếc mắt nhìn nai con ở bên cạnh, mí mắt cô buông xuống, ăn cháo rất chuyên tam, không biết đang suy nghĩ cái gì.



"Bà nội, bà yên tâm đi, chúng cháu đã lên kế hoạch tạo người rồi." Anh nhẹ nhàng nói, vừa nói ra lời này lập tức gặp phải "Tập kích" của Lương Chân Chân, bàn tay dưới bàn hung hăng nhéo lấy bắp đùi của anh, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, cười rất dịu dàng.



"Ừ, tranh thủ trong năm chúng ta song hỉ lâm môn." Tâm trạng của Đằng lão phu nhân rất sảng khoái.



Lương Chân Chân mắc cỡ đỏ bừng cả mặt, bàn tay ở dưới bàn nhéo rất sung sướng, Đằng Cận Tư chịu đựng rất khổ cực, nhưng anh còn phải cố giả bộ vui cười, móng vuốt của nai con càng ngày càng lợi hại.