Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 305 : Vợ yêu thật khó nuôi mà!

Ngày đăng: 16:54 19/04/20


Bên trong phòng bệnh cao cấp tại bệnh viện nhân dân thành phố C, mấy ngày nay người đến người đi, nối liền không dứt, căn phòng chất đầy hoa tươi trái cây, khắp nơi tràn đầy hương vị tươi mát, nhưng trên giường bệnh sắc mặt của Quý Phạm Tây rất ảm đạm, anh rất muốn từ chối tất cả thăm hỏi, nhưng cố tình với chức vị của mình, khiến cho anh không thể từ chối, không phải người tới thăm anh đều là người tốt, có không ít người đều mang ý xấu đến cười nhạo anh, nói vài câu châm chọc.



Anh nằm ngửa ở trên giường, trong lòng lạnh lẽo, mình đã thành dáng vẻ như thế, còn cầu gì nữa, đình chỉ cuộc đời chính trị, từ đó biến thành một người tàn phế, nửa đời sau chỉ có thể dựa vào xe lăn mà sống, sống không thể yêu.



Khi bác sĩ trưởng gõ cửa đến kiểm tra cho anh, anh chỉ lạnh lùng khạc ra một câu nói, "Đi ra ngoài! Tôi không cần kiểm tra!"



Bác sĩ trưởng rất bất đắc dĩ, cũng ba ngày rồi, thị trưởng Quý vẫn trị liệu tiêu cực, cứ thế mãi, tất nhiên sẽ bỏ qua thời kỳ trị liệu tốt nhất, đến lúc đó. . . . . . haizzz. . . . . .



"Thị trưởng Quý, chỉ cần ngài tích cực phối hợp trị liệu với chúng tôi, chân của anh nhất định có thể hồi phục." Ông tiếp tục khuyên tận tình, hy vọng có thể khuyên được ngài thị trưởng ngoan cố này, chỉ tiếc vẫn vô ích.



"Đi ra ngoài!" Giọng nói của Quý Phạm Tây còn lạnh hơn vừa rồi, rõ rang lời của bác sĩ trước sau không giống nhau, sau khi phẫu thuật anh từng mơ hồ nghe bọn họ nói chân mình chỉ có hi vọng mong manh, dù cố gắng làm trị liệu cũng chưa chắc có thể đứng lên, nhưng trước mặt anh lại nói khác, xem anh là đứa trẻ ba tuổi sao? Nói vài câu thì có thể lừa dối anh sao?



Bác sĩ than thở xoay người đi ra ngoài, đúng lúc ở ngoài cửa ra vào đụng phải Đằng Cận Tư đang chuẩn bị đi vào, vì vậy, anh cũng không cần gõ cửa, trực tiếp bước vào, nói một câu hai nghĩa: "Trên hành lang tôi đã nghe thấy tiếng ầm ỹ, còn tưởng rằng là đứa trẻ nào bướng bỉnh, nhưng không nghĩ tới là thị trưởng Quý!"



Quý Phạm Tây không vui nhìn anh một cái, không hiểu đột nhiên anh tới làm gì, không có khả năng là cố ý chạy tới nói mấy lời giễu cợt mình chứ? Những ngày qua anh đã nghe nhiều lắm rồi, không thua câu này.



"Hôm nay cũng không biết là trận gió nào, lại thổi người bận rộn như Đằng thiếu gia tới, thật hiếm có!" Anh cũng không cam chịu yếu thế, cho dù anh không thể ra khỏi xe lăn, nhưng dù sao hai người cũng là tình địch, khúc mắc không phải một sớm một chiều là có thể giải quyết.
"Đúng, từ nay về sau, chúng ta không bao giờ rời xa, bà xã ngoan, đưa giấy hôn thú cho anh, em lơ mơ như vậy, ngộ nhỡ làm rớt thì sao?" Đằng Cận Tư rất lo lắng ngày nào đó đột nhiên không tìm thấy giấy hôn thú.



"Đừng! Đây là của em, em muốn tự mình giữ." Lương Chân Chân không chút suy nghĩ trực tiếp từ chối, khóe môi hơi cong lên, cười đến đắc ý.



"Ngoan, nghe lời." Đằng Cận Tư đưa tay ra lấy.



Lương Chân Chân dứt khoát giấu nó ở phía sau, cười chạy trốn.



"Đừng giỡn, thứ quan trọng như vậy phải cất giữ cẩn thận." Giọng điệu của Đằng Cận Tư cưng chiều, trong tròng mắt đen nồng nàn tình cảm.



"Chúng ta mỗi người một tờ, giữ gìn giúp nhau!" Lương Chân Chân bĩu môi, vào lúc hai người đang đùa giỡn, đột nhiên điện thoại của cô vang lên, màn hình hiển thị: Giai Ny.



Nhất thời không còn tâm trạng đùa giỡn, hơi nhíu lông mày, liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, sau đó ấn nút nghe, bên kia lập tức truyền đến tiếng khóc thật nhỏ, trong nháy mắt trái tim của cô xoắn lại, tự dưng bốc lên một cơn tức giận không tên.



"Giai Ny, tên khốn Quan Hạo Lê kia bắt nạt bạn sao?" Trong giọng nói đầy tức giận, ước gì hiện tại có thể xông tới hung hăng đánh tên khốn kia.