Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 320 : Lòng nóng như lửa đốt

Ngày đăng: 16:54 19/04/20


【Hứa thiếu gia, quan

tòa xử chúng tôi thua, chứng cứ của đối phương vô cùng xác thực, khiến

cho luật sư biện hộ của tôi á khẩu không trả lời được…】Anh ta còn chưa

nói hết đã bị cắt đứt.



“Một đám thùng cơm vô dụng! Để cho mấy

người làm chuyện gì cũng không xong!” Hứa kiến giận đến buột miệng mắng

to, giờ phút này có thể dùng nộ hỏa công tâm * để hình dung anh, hiển

nhiên như một con chó điên.



(*) nộ hỏa công tâm: lửa giận đánh thẳng vào tim



Mới đầu, những người đó thề son sắt với anh bảo đảm nhất định sẽ thắng ở

tòa, bởi vì tất cả chứng cứ bất lợi đều hướng về tập đoàn Đế Hào tư, hơn nữa, thời gian trước tất cả truyền thông và dư luận đều trách cứ và

chửi rủa đầy trời đầy đất, cán cân hoàn toàn nghiêng về phía bọn họ,

không ngờ, đến bước ngoặt cuối cùng, lại bị bọn họ quay đầu thắng ngược!



Điều này khiến bọn họ bất ngờ, tương đương với cho bọn họ một “Vui mừng

khổng lồ”, đập đến đầu ngất não bành trướng, không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng chắc thắng lại thua ở tòa?



“Hứa thiếu, bình tĩnh, tức giận… không tốt cho việc phục hồi.” Bác sỹ đột nhiên nói một câu.



Hứa Kiến độc ác trừng mắt liếc nhìn anh ta, nhưng sợ người ta nói chính là

tình hình thực teé, hơn nữa nếu bộ phận đó xảy ra điều gì sai sót sẽ là

chuyện cả đời, anh không dám lấy tính phúc nửa đời sau của mình ra nói

đùa, đành phải chịu đựng tức giận, trong lòng lại thành một hang ổ ngọn

lửa ngùn ngụt, hận thù với Đằng Cận Tư lại tăng thêm một tầng.



Nhà họ Đằng.



Tâm tình người cả phòng đều sa sút, Đằng lão phu nhân gấp gáp đến mức bệnh

tuổi già suýt nữa tái phát, may mà trong nhà vẫn luôn có bác sỹ tư nhân, sau khi truyền cho bà một chai nước biển, tình huống hơi chuyển biến

tốt đẹp.



“Vẫn không có tin tức của cháu dâu ta sao?” Sau khi tỉnh lại câu đầu tiên Đằng lão phu nhân hỏi chính là an nguy của Lương Chân

Chân.



“Thưa lão phu nhân, thiếu gia cậu ấy đã dò xét chung quanh, ngài đừng quá lo lắng, thiếu phu nhân cô ấy là người hiền có trời phù
cạnh đại ca ra ngoài, mặc dù sắc trời đêm đã đen, nhưng hai người đều

thấy được ánh rạng đông hy vọng, chỉ hy vọng lần này có thể thuận lợi

cứu Lương Chân Chân ra.



Trên xe, Đằng Cận Tư liên lạc với cục

trưởng cục công an, để anh ta điều người giúp mình, tốt nhất mang theo

súng đạn thật, đợi lát nữa có thể sẽ có một trận đánh ác liệt cần đánh.



--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----



Ống kính chuyển sáng bên Hứa Kiến, sau khi lau xong thuốc, anh ta nằm nghỉ

ngơi một lúc, trong lòng càng nghĩ càng không nỡ, liền dẫn người về kho

hàng cũ, cũng chính bởi vì anh ta quay về lần nữa, phát hiện Nam Hoa Cẩn phái người điều tra, dặn bản kẻ dưới trói chặt người, đồng thời ra lệnh thuộc hạ mang theo Lương Chân Chân nhanh chóng rời khỏi đây.



Đi

suốt đêm tới ven biển cạnh thành phố, mở hết sức, một phút cũng không

dám chậm trễ, quả nhiên vẫn cẩn thận chạy kịp tới thuyền, giao thiệp với Đằng Cận Tư đã lâu, anh ta cũng biến thành cẩn thận.



Lương Chân

Chân không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô đoán được a Tư tìm

được nưoi này, bị tên đàn ông đê tieẹn phát hiện, sau đó mang theo cô

trốn khỏi đây suốt đêm, cô hy vọng nhường nào giờ phút này xe bị gián

đoạn, không đi được, nhưng việc đời không thể như người ước nguyện.



Chờ khi Đằng Cận Tư và Nam Hoa Cẩn mang theo một nhóm cảnh sát chạy đến,

mấy người Hứa Kiến đã chạy từ trước, chỉ lưu lại một kho hàng trống

trải, căn cứ tình huống hiện trường, nơi này đúng là từng có người ở.



“Hứa Kiến đáng chết!” Đằng Cận Tư giận đếm đấm một quyền lên tường, bụi bặm

lập tức kéo nhau rơi xuống, nhưng anh lại không biết đau, chỉ muốn róc

xương lóc thịt Hứa Kiến, để giải trừ mối hận trong lòng anh.



“Đại ca, thời gian bọn họ rời đi cũng không lâu, chúng ta phái ngừoi chia

nhau đuổi theo, nhất định sẽ tìm được.” Nam Hoa Cẩn an ủi.



“Ừ.” Đằng Cận Tư nghiêm nghị gật đầu, vì kế hoạch bây giờ, cũng không còn biện pháp nào tốt hơn.