Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 321 : Trao đổi con tin

Ngày đăng: 16:54 19/04/20


Mặc dù Hứa Kiến là kẻ đê tiện, nhưng anh ta không ngu ngốc, hơn nữa anh ta còn lăn lộn ở

trong hắc đạo ba năm, không có bản lĩnh nào khác, ngoài bản lĩnh trốn

chạy tương đối điêu luyện, dọc theo đường đi anh ta đổi vài chiếc xe,

tung ra vài nhóm người dẫn dụ nhóm người đuổi theo phía sau, sự thật

chứng minh sự cẩn thận này của anh ta không hề sai.



Lúc rạng

sáng, xe dừng ở trước một ngôi nhà ven biển, nhìn cũ nát không thể tả,

Hứa Kiến tức giận nắm cổ áo của Lương Chân Chân kéo xuống xe, ném cô vào nhà, căm tức nắm cằm của cô, "Con điếm thối! Có phải đang thầm vui mừng ở trong lòng hay không? Đừng cho rằng tao không biết! Tao nói cho mày

biết! Hứa Kiến tao cũng không phải là ăn chay lớn lên, Đằng Cận Tư đừng

nghĩ đến chuyện tìm được tao dễ dàng như vậy !".



Nói xong câu đó, anh ta chợt cười rộ lên, "Mày yên tâm, trước khi nó tìm được chúng ta,

tao nhất định sẽ cho mày được vui sướng tột cùng một lần, bảo đảm làm

cho mày khắc sâu vào trí nhớ, vĩnh khó không quên."



Lương Chân

Chân hoảng sợ trừng to mắt nhìn anh ta, hai chân không tự chủ được lui

về phía sau, cô đã sớm biết người đàn ông này là kẻ biến thái, là kẻ

điên, là tên bệnh tâm thần, nhưng cô chỉ là một cô gái yếu đuối, có thể

phản kháng thì đã phản kháng, nếu như anh ta nhất định mạnh bạo đối với

mình, đoán chừng cô sẽ hỏng mất.



"Cút ngay! Anh đừng tới đây!"

Dáng vẻ hoang mang sợ hãi của cô giống như một con nai con bị hoảng sợ,

trên tay sờ thấy vật gì đều ném về phía Hứa Kiến.



"Không sao, mày muốn ném bao nhiêu cũng được, tao rất thích kiểu hoa hồng có gai, chắc

hẳn mùi vị sẽ rất đặc biệt, không trách được Đằng Cận Tư yêu thích mày

như thế, mày nói xem, nếu như nó biết mày lên giường với tao, còn có thể muốn mày không?" Hứa Kiến cười đến phóng đãng gian ác.



Trong đôi mắt của Lương Chân Chân phủ một tầng sương mù mờ mịt, gắt gao cắn môi,

trong đầu nhanh chóng chuyển động, vào thời điểm này, khát vọng sống của con người rất mãnh liệt, đột nhiên, đuôi mắt cô phát hiện trên bàn có

một cây kéo, vội vàng đoạt lấy kề lên cổ, ngước cổ lên, giọng điệu kiên

định, "Anh dám đến gần một bước, tôi lập tức chết ở trước mặt anh!"


Vốn Hứa Kiến tưởng rằng anh sẽ giận đến nổi trận

lôi đình, tức giận mắng mình chỉ là một phần, nhưng thật không ngờ anh

ta bình tĩnh nói ra những lời ngoan ác như thế, lực sát thương càng tăng lên, anh sợ đến không biết nên làm gì, hàn ý lạnh lẽo xuyên thấu qua

sóng âm truyền đến trên người anh, ý lạnh đông lại dưới đáy lòng.



【 Tao cho mày biết! Từ nhỏ Hứa Kiến tao cũng không phải là bị hù dọa mà

lớn lên! 】 Anh ổn định tâm trạng, nhưng giọng nói vẫn không tự chủ được

phát run.



"Tốt! Vậy thì mỏi mắt mong chờ." Giọng nói của Đằng Cận Tư giống như tới từ địa ngục, cười đến làm cho lòng người sợ hãi, anh

đã hoàn toàn bất chấp giá nào.



【 Chờ một chút! Tao. . . . . . Lời mới vừa nói đều là lừa gạt mày, Lương Chân Chân cô ấy rất tốt, tao

không có làm gì cô ấy, tối hôm qua tao muốn dùng sức mạnh với cô ấy,

nhưng cô ấy đá trúng chỗ đó của tao, mày cũng biết, đồ chơi quý giá nhất của đàn ông bị thương, muốn làm cũng không làm được, mẹ tao vô tội, mày đừng làm tổn thương bà ấy. 】



Hứa Kiến bị giọng nói quyết tuyệt

của anh dọa sợ, mẹ và anh sống nương tựa lẫn nhau, anh phạm sai lầm

tuyệt đối không thể để mẹ chịu tội thay mình, lúc này anh chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.



Ít nhất, tạm thời thỏa hiệp.



"Mày nói cái gì?" Đằng Cận Tư hoàn toàn không ngờ tới Hứa Kiến nói dối mình, trong

nháy mắt, tâm trạng từ địa ngục bay lên đến thiên đường, từng lỗ chân

lông cũng kích động theo.



【 Bây giờ bọn tao đang ở thành phố ven

biển gần thành phố C, ba giờ chiều, Đằng thiếu gia đừng nhớ nhầm thời

gian. 】 sau khi nói xong, Hứa Kiến lập tức cúp điện thoại, nhếch miệng

lên thành một nụ cười tà ác, chuẩn bị bước tiếp theo của kế hoạch.



Nghe trong điện thoại truyền đến tiếng vang "Tút tút tút", Đằng Cận Tư còn

chưa bình tĩnh lại, nai con không có sao? Cô ấy đang rất tốt? Tối hôm

qua cô ấy đá Hứa Kiến một cước? Cho nên. . . . . .