Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 322 : Cứu người

Ngày đăng: 16:54 19/04/20


"Đại ca, quả nhiên

chị dâu nhỏ là một cô gái rất đặc biệt, kỳ nhân tự có diệu chiêu, khụ. . . . . ." Nam Hoa Cẩn che miệng ho nhẹ một tiếng, trong lòng cảm thán:

nguy cơ đã được giải trừ.



Bằng không cả đời này đại ca phải sống

trong sự tự trách và áy náy, thật may tất cả đều chỉ là cơn ác mộng do

tên cặn bã Hứa Kiến thêu dệt ra, sợ bóng sợ gió một hồi.



"Tam

đệ, lái xe, tôi muốn đến thành phố ven biển mà Hứa Kiến nói nhanh nhất,

tôi lo lắng tên đó sẽ giở trò gì." Sau khi vui mừng qua đi Đằng Cận Tư

liền khôi phục lý trí, Hứa Kiến nói cho anh biết sự thật là vì bị giọng

nói tuyệt vọng rét lạnh của anh dọa sợ, nói không chừng sau đó sẽ còn

giở trò gì, không thể hoàn toàn tin tưởng lời của tên đó, trước khi tên

đó còn chưa phát điên, phải vội vàng cứu nai con ra.



Suy đoán của anh quả thật không sai, Hứa Kiến cũng không phải là quân tử giữ lời

nói, anh ta luôn tự xưng mình là tiểu nhân, mà tiểu nhân thì thường

thích lật lọng nhất, việc làm cũng sẽ khiến cho người khác không ngờ tới được.



Nam Hoa Cẩn lái xe, hai người nhanh chóng chạy tới thành

phố ven biển, bọn họ vẫn không nghĩ ra nguyên nhân vì sao Hứa Kiến mang

Lương Chân Chân tới nơi này.



Cũng trong lúc đó, Hứa Kiến tự mình

lôi Lương Chân Chân yếu ớt đi tới bờ biển, bước cao bước thấp đi trên

cát mịn lên, trời xanh biển biếc, vốn là một nơi rất lãng mạn, nhưng

nhân vật không đúng, tâm trạng không đúng, lập tức có vẻ rất không hòa

hợp, thậm chí có một loại cảm giác kỳ dị.



"Buông tôi ra! Tự tôi

có thể đi!" Lương Chân Chân tức giận muốn tránh thoát móng vuốt của Hứa

Kiến, lại bất đắc dĩ bởi sức lực nam nữ chênh lệch, mặc dù cô sử dụng

tất cả hơi sức, nhưng vẫn không có cách nào tránh ra, cổ tay bị anh ta

siết mạnh thành một dấu vết thật sâu, làm cô đau đến chảy nước mắt.



"Nói thêm một câu, có tin tao lập tức ném mày xuống biển làm mồi cho cá mập

hay không!" Hứa Kiến hung dữ nói, giọng nói cực kỳ không kiên nhẫn.



Lương Chân Chân không dám lên tiếng, trong lòng lại hung hăng nguyền rủa anh

ta một ngàn lần một triệu lần, cánh tay cô bị kéo đến đau, cổ cũng đau,

cả người đều không thoải mái, quan trọng nhất là cô không biết tên này

dẫn cô đến bờ biển làm gì, nếu nói là ngắm cảnh vui đùa, ngay cả chân cô cũng không tin.



Càng làm cho cô không thể hiểu là, sao ở đây

không có một bóng người nào, chẳng lẽ. . . . . . Nơi này còn chưa được


"Nai con!" Đằng Cận Tư nhận ra giọng nói của nai con, chạy tới men theo nơi

phát ra âm thanh, đâm đầu chạy vào trong nước biển với từng cơn sóng

mãnh liệt, ra sức chạy về phía Lương Chân Chân bị trói, chỉ mong tất cả

vẫn còn kịp.



Trong nháy mắt Lương Chân Chân thấy Đằng Cận Tư bơi

về phía mình, tự dưng trong lòng yên tâm, cô chờ được rồi, rốt cuộc cô

cũng chờ được!



Nước biển tràn đầy vào lỗ tai, mắt, lỗ mũi và cả

miệng của cô, cô khó chịu muốn ói, cảm thấy không khí trong phổi của

mình đã cạn sạch, bắt đầu hít thở không thông.



"A Tư, gặp được

anh. . . . . . Thật tốt." Cô khó khăn nói ra mấy chữ này, sau khi nói

xong, hơi sức cả người đều bị cạn sạch, thật sự rất muốn ngủ một giấc,

chống đỡ lâu như vậy, mệt quá, mệt quá. . . . . .



"Nai con, tỉnh

lại, không cho phép ngủ, em nhất định phải chịu đựng." Đằng Cận Tư vỗ

gương mặt lạnh như băng của Lương Chân Chân, chờ cô mở mắt nhìn mình.



"Đại ca, chị dâu nhỏ ở trong nước quá lâu, cần khí ô xy." Nam Hoa Cẩn đi tới liền thấy cảnh tượng này, vội vàng nói.



Đằng Cận Tư cũng thật hồ đồ, thật may là có tam đệ ở một bên nhắc nhở anh,

bằng không sẽ xảy ra chuyện lớn, quả nhiên hô hấp nhân tạo rất có hiệu

quả, một lát sau, Lương Chân Chân mở mắt lần nữa, miệng khẽ động đậy, tự lẩm bẩm, "Nơi này là thiên đường sao? A Tư, em lại mơ thấy anh."



"Không, nơi này không phải thiên đường, chúng ta sẽ sống thật tốt , nai con,

tin tưởng anh, anh nhất định sẽ mang em về nhà an toàn." Đằng Cận Tư nói xong liền lặn xuống dưới tháo xích sắt trên người cô ra, khóa rất chắc, nhưng anh rất kiên nhẫn.



Đương nhiên Nam Hoa Cẩn cũng lặn xuống

giúp một tay, Đằng Cận Tư vừa tháo xích sắt vừa hô hấp truyền hơi cho

Lương Chân Chân, để ngừa cô thiếu khí ôxy mà hít thở không thông, cứ lặp đi lặp lại như thế. . . . . .



Hai mươi phút sau, rốt cuộc tháo

được xích sắt ra, Đằng Cận Tư ôm cô đang thoi thóp đi lên mặt nước, Nam

Hoa Cẩn phụ trách gọi xe cứu thương, nếu không đưa đi bệnh viện, đoán

chừng lành ít dữ nhiều.



"Bà xã, nghe lời, kiên trì một chút nữa,

lập tức tới bệnh viện ngay." Trên xe, Đằng Cận Tư vẫn không ngừng nói

chuyện với Lương Chân Chân, vì không muốn để cho cô ngủ mê mang, thấy

trên mặt cô sưng đỏ và vết thương trên cổ, trong lòng hận không thể lăng trì xử tử Hứa Kiến!