Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 323 : Quý trọng hiện tại

Ngày đăng: 16:54 19/04/20


Suy nghĩ của Lương

Chân Chân mơ màng, cô cảm thấy mình đã chết, trong mơ hồ dường như cô

nhìn thấy người mẹ đã mất, đứng ở xa xa đằng kia, khuôn mặt mỉm cười vẫy tay với cô, giống như đang nói: Chân Chân, mau tới đây, để mẹ nhìn con

thật kỹ.



Cô chần chờ vươn tay, mẹ, Chân Chân rất nhớ mẹ, Chân Chân mệt quá, rất muốn ngủ.



Con gái ngoan, mệt mỏi thì đến bên mẹ. Lương Vũ dịu dàng nhìn con gái bảo bối của mình, trong lòng đầy dịu dàng.



Lúc cô chuẩn bị đi tới, bên tai liên tục vang lên giọng nói vội vàng: bã

xã, em cố gắng thêm chút nữa, sắp tới bệnh viện rồi, mở mắt ra nhìn anh, không cho phép ngủ, ngàn lần không thể ngủ.



Bà xã? Là đang gọi cô sao?



À. . . . . . Cô nhớ ra rồi, trước đây không lâu cô đã kết hôn, có một ông

xã yêu cô thương cô, cô không nỡ bỏ anh, nhưng mẹ ở đó chờ cô, làm sao

đây?



Có lẽ là do Đằng Cận Tư kêu gọi quá mãnh liệt, rốt cuộc

Lương Chân Chân đã tỉnh lại, lông mi dài như cánh bướm khẽ giật vài cái, chậm rãi mở mắt ra, gương mặt tuấn mỹ lọt vào tầm mắt cô, trên mặt đầy

nóng nảy và lo lắng, cô khó khăn động đậy cánh môi, rất muốn nặn ra một

nụ cười, nói cho anh biết mình không có sao, nhưng cả người như nhũn ra, ngay cả một động tác đơn giản như vậy cô đã cảm thấy rất khó khăn.



"A Tư." Giọng nói của cô yếu ớt, hơi thở mỏng manh, vươn tay muốn sờ mặt

của anh, mới một ngày không gặp, anh đã tiều tụy rất nhiều, cằm lún phún râu.



Đằng Cận Tư nắm lấy tay của cô, dán nó lên gương mặt của

mình, trong tròng mắt đen thâm tình lưu luyến mà dịu dàng, "Nai con,

thật xin lỗi, là do anh không bảo vệ em tốt."



Lương Chân Chân lắc

đầu một cái, không phải lỗi của anh, là do mình không nghe lời dặn của

anh mà chạy đi, bằng không cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy, nếu như

không có A Tư chạy tới kịp lúc, có thể cô đã thật sự đi gặp mẹ.



Trên xe cứu thuơng, hai người cứ giương mắt nhìn nhau như vậy, trong mắt

thâm tình chỉ vì đối phương, hàng ngàn ngôn ngữ, đều hóa thành tình cảm

dịu dàng, không nhìn thấy ai khác nữa.



*****



Ngoài cửa

phòng cấp cứu trong bệnh viện, Đằng Cận Tư ngồi ở trên ghế dài, hai tay

nắm đầu, tâm trạng rất lo lắng nóng nảy, bác sĩ nói may nhờ bệnh nhân có ý chí kiên cường, bằng không đã dữ nhiều lành ít, người bình thường ở

trong nước biển thời gian dài như vậy cũng không chịu nổi, chứ nói chi
Đằng Cận Tư cưng chìu ôm cô vào trong ngực, hai cánh tay

vòng qua, hai người đều cảm thấy quý trọng khi mất đi mà tìm lại được,

chỉ hận không thể khảm đối phương vào người của mình, mang theo không

rời.



Đã trải qua lần này, tình yêu của hai người càng thêm bền vững, càng yêu đối phương nhiều hơn.



"Nai con, còn đau không?" Anh dịu dàng hôn mặt của cô, trong giọng nói tràn đầy đau lòng và trìu mến.



"Không đau, em dùng đầu gối hung hăng đá phía dưới của hắn ta, hắn ta trở tay

tát em một cái, chẳng qua em cảm thấy đáng giá, bởi vì. . . . . . hắn ta không thể dùng sức mạnh với em rồi, sau đó hắn ta tức giận đập cửa rời

đi, để lại một mình em ở trong nhà kho, sau nửa đêm đột nhiên hắn nổi

điên kéo em lên xe, nói muốn rời đi, trong lúc đó còn đổi vài chiếc xe,

em biết ngay nhất định là anh tới cứu em rồi."



Lúc Lương Chân

Chân nói những lời này thì trong mắt vô cùng trong suốt, chỉ có sự sạch

sẽ tốt đẹp, mặc dù thời gian một ngày một đêm không dài, nhưng cô đã

trải qua rất nhiều chuyện nguy hiểm mà người bình thường không trải qua, cũng cực kỳ may mắn mình không bị vấy bẩn, còn sống thật tốt, đối với

chuyện lần này, cô cảm thấy thông suốt, hận và không hận, oan oan tương

báo đến khi nào mới dứt?



Chỉ cần hôm nay mọi người đều mạnh khỏe, cuộc sống mỹ mãn, vậy đã đủ rồi.



"Nai con, đều là do anh không tốt. . . . . ." Trong mắt Đằng Cận Tư tràn đầy tự trách.



Lời của anh còn chưa nói xong, đã bị Lương Chân Chân bụm miệng, "Anh rất

tốt, chuyện này không thể trách anh, không nên tự trách mình, được

không? Vết sẹo trên cổ là do em tự dùng kéo gây ra, may là anh kịp thời

gọi điện thoại đã cứu em, cho nên, em còn rất may mắn, tránh thoát hai

lần."



Giọng nói của cô thật bình tĩnh nhu hòa, thẳng thắn là điều cần nhất giữa vợ chồng, hơn nữa, quả thật cô rất cảm ơn, có thể an

toàn, là phúc khí của cô.



Đằng Cận Tư ôm cô càng chặt hơn, "Nai

con, chờ em khoẻ lên, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật có được hay

không? Địa điểm do em chọn."



"Tốt quá! Em muốn đi rất nhiều nơi,

ví dụ như: Thụy Sĩ, New Zealand, Athen, Nhật Bản. . . . . ." Lương Chân

Chân cười híp mắt đếm đầu ngón tay, sao cô có thể không hiểu tâm ý của A Tư, anh sợ mình không vui, thay đổi biện pháp muốn mang mình đi ra

ngoài giải sầu đấy.