Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 64 : Mèo hoang nhỏ, là em buộc tôi

Ngày đăng: 16:50 19/04/20


Editor : ChiMy



Quan toà tuyên bố tạm nghỉ thẩm án, mọi người liền đường ai nấy đi, lúc gần

đi rối rít nhìn hai anh em với ánh mắt nghi hoặc, các cuộc bàn luận khó

nghe cứ vang lên bên tai không dứt.



Lương Chân Chân xem tất cả

như không có gì, lúc quyết định đi bước này cô đã sớm chuẩn bị tốt những gì phải chịu đựng, cho nên dù có khổ sở hay khó hơn nữa cô cũng sẽ kiên trì, vì anh trai việc gì cô cũng nguyện ý làm. Mệt mỏi, kiệt sức.



Đợi sau khi mọi người đi về hết, Diệp Thành Huân tiến lên một bước kéo cánh tay của em gái, nhỏ giọng trách mắng: "Chân Chân, em đang làm gì vậy?

Ai muốn em tới gánh tội thay anh sao? Em hồ đồ đủ chưa!"



"Anh à, em không có hồ đồ, em đã suy nghĩ kĩ rồi , anh cho rằng mẹ Diệp dễ lừa

gạt như vậy sao? Mấy ngày không trở về thì có thể nói là đi công tác,

nhưng mấy tháng thậm chí mấy năm không trở về, chẳng lẽ mẹ không nghi

ngờ sao? Hơn nữa, anh là trụ cột của gia đình, kể từ sau khi mẹ Diệp ngã bệnh nằm viện, nhiệm vụ kiếm tiền nuôi gia đình được đặt trên vai anh,

nếu anh có chuyện gì thì mẹ và em phải làm gì bây giờ? Cơ thể mẹ lại

không tốt, mẹ sẽ không chịu nổi ." Lương Chân Chân nghẹn ngào nói, nước

mắt không khống chế được chảy xuống theo gương mặt, lướt qua khóe môi,

khổ sở khó khăn nuốt xuống.



"Chân Chân. . . . . ." Diệp Thành

Huân tựa như thở dài khẽ gọi một tiếng, đưa tay phủ lên gương mặt trắng

nõn như gốm sứ của cô mà an ủi, lòng ngón tay êm ái lau khô nước mắt

trên khóe mắt cô, 13 năm sống chung anh đã sớm xem Chân Chân là người

nhà mình thương yêu nhất, mà gần đây mới phát hiện cô có tình yêu nam nữ với mình, trong lòng vừa cảm thấy vui sướng vừa phiền não.



"Anh. . . . . ." Trong giọng nói mềm mại của Lương Chân Chân lộ ra tình ý, êm ái phất qua lòng của Diệp Thành Huân, một giây kia quỷ thần xui khiến

anh ấn xuống trên trán Chân Chân một nụ hơn, thuận thế ôm cô vào trong

ngực, cằm chống đỡ ở trên đầu cô, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.



Lương Chân Chân gần như tham lam hưởng thụ sự ấm áp trong ngực anh trai, đây

là một lần cuối cùng, anh trai đã có chị Quân Nhã làm bạn gái, cô cũng

nên hoàn toàn tuyệt vọng rồi.



Đè xuống phần chấp niệm này, đứng xa xa nhìn bọn họ hạnh phúc là đủ rồi.



Nhưng cô không biết một màn này đã bị thám tử do Nam Cung Thần mời chụp được, hình ảnh ôm nhau này, thật sự là rất chói mắt.



Bởi vì vụ án vẫn còn ở trong quá trình điều tra, Diệp Thành Huân và Lương

Chân Chân chỉ cần phối hợp điều tra, thời gian còn lại đều được tự do,

buổi tối hai người liền cùng nhau về nhà, kể từ sau khi mẹ Diệp xuất

viện, cả nhà bọn họ vẫn chưa chính thức ngồi chung một chỗ ăn bữa cơm.



Trong phòng khách, một nhà ba người vui vẻ hòa thuận, Lương Chân Chân vung

ống tay áo ở trong phòng bếp nhỏ hẹp giúp mẹ Diệp nấu cơm, lúc thì rửa

khoai tây, lúc thì cắt cà chua. . . . . .



Chỉ cần loại vui vẻ

đơn giản và bình thường như vậy cũng đủ để cho cô cảm thấy rất thỏa mãn, rất hạnh phúc, chỉ ước gì cả đời này đều trôi qua như vậy, thật là tốt

biết bao!



Hôm nay tâm tình của Diệp Lan rất tốt, con trai đi
khiến người khác cảm giác được loại áp lực vô hình.



"Lập tức mang cô ấy đến biệt thự Lan Đình Uyển cho tôi." Giọng nói của Đằng Cận Tư lạnh tới tận xương tủy.



"Vâng, tôi lập tức làm ngay." Nam Cung Thần kính cẩn nhận lời, hôm nay không

thể chọc cậu chủ đâu! Trên người cậu chủ như trang bị đầy đủ súng đạn,

ai đụng vào sẽ chết không nơi chôn thân.



Đợi sau khi Nam Cung

Thần rời đi, Đằng Cận Tư nắm chặt quả đấm, khớp xương vang lên tiếng

"Rắc rắc" giòn vang, nhìn vào thì bình tĩnh như mặt hồ không gợn sóng,

chỉ có khoé miệng nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn.



Mèo hoang nhỏ, là em buộc tôi .



***



Trong sân thể dục của trường đại học F, một đám nam sinh tràn trề sức sống

đang chuyền bóng, trên khán đài từng tốp từng hàng nữ sinh vây đầy xung

quanh, hằng giọng hô to vì nam sinh mình thích "Cố lên!"



Lương

Chân Chân biểu hiện rã rời, cô không có bất kỳ hứng thú nào với bóng rổ, hồi cấp ba thường đi xem là bởi vì ở trong đó có anh trai, mà bây giờ,

đã không còn người để cô đi cổ vũ.



"Chân Chân, sao cậu phờ phạc

như vậy? Gần đây hành tung luôn xuất quỷ nhập thần , cậu không sao chớ?" Tiết Giai Ny không nhịn được hỏi nói.



"Không có mà, chỉ là do

mình phải đi làm thêm mà thôi, cho nên tương đối bận rộn." Lương Chân

Chân vén tóc rơi trước trán, cười nói.



"Chân Chân, cậu thật cực

khổ quá! Đại học chính là thời điểm tốt để yêu đương, sao cậu có thể

dùng hết những khoảng thời gian tốt đẹp này đi làm thêm vậy?" Đầu Cát

Xuyến bu lại, mặt nghiêm túc nói.



"Trời ơi! Hai cậu tiếp tục xem đi..., mình đến thư viện đọc sách, bái bai." Lương Chân Chân không muốn tiếp tục cái đề tài này nữa, cô phát hiện gần đây mình luôn trốn tránh

rất nhiều thứ, hơn nữa cũng càng ngày càng nhiều bí mật giấu diếm các

bạn, kiềm nén đến cô cũng không thở được.



"Chân Chân, thứ bảy

tuần này bạn trai mình sẽ dẫn bạn của anh ấy tới tổ chức sinh nhật cho

mình, đến lúc đó có nhìn trúng ai thì nói cho chị đây biết, chị bảo đảm

sẽ giúp em." Cát Xuyến lớn tiếng nói.



Lương Chân Chân mỉm cười với cô một cái rồi đi, lưu lại một bóng lưng cô đơn cho các cô.



Tiết Giai Ny cau mày nhìn bóng lưng bạn tốt, kể từ sau khi mẹ Diệp ngã bệnh, trên mặt Chân Chân rất ít khi cười, ngay cả bóng lưng cũng khiến cho

người nhìn cảm thấy—— bi thương.



Xem ra phải tìm thời gian tâm sự với cô ấy một chút rồi, chuyện gì cũng giấu ở trong lòng là không được, sẽ rất buồn bực.