Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 65 : Cầu xin tôi? Cầu xin thế nào?

Ngày đăng: 16:50 19/04/20


Editor : ChiMy



Thư viện nằm ở vị trí tương đối vắng vẻ, hơn nữa đang còn trong giờ học, trên dọc đường rất ít người, Lương Chân Chân ít khi được đi nhàn nhã dọc theo bờ sông, các bàn đá xanh trên đường xếp thành một lối đi nhỏ, cảm nhận được gió nhẹ mềm mại lướt qua mặt, xen lẫn hương thơm nhàn nhạt của cỏ xanh, bỗng dưng trái tim bình tĩnh lại.



Cô không kiềm chế được đưa tay về phía đỉnh cây liễu non mềm, cảm nhận sức sống mạnh mẽ của nó, khóe miệng nhàn nhạt nâng lên một chút ý cười. Lười biếng.



Nhìn chúng nó nhẹ nhàng lay động vòng eo mềm mại mảnh mai ở trong gió, cơ thể thướt tha quyến rũ giống như đang làm nũng chơi đùa với người yêu, có một loại yên tĩnh mang sắc thái xinh đẹp.



"Ưm. . . . . . Cứu. . . . . ." ( cứu mạng )



Đang lúc Lương Chân Chân nhắm mắt say mê ở giữa cảnh đẹp của thiên nhiên, thì bất ngờ miệng bị người khác bịt lại, tiếp theo cánh tay cũng bị giam cầm không thể nhúc nhích.



"Lương tiểu thư, tiếng kêu của cô có thể sẽ đưa tới rất nhiều học sinh tới vây xem, đến lúc đó. . . . . . Ảnh hưởng đến danh dự của cô, tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn đi theo tôi." Nam Cung Thần lại gần bên tai cô, nửa uy hiếp nửa trêu chọc nói.



"Ưm. . . . . . Buông. . . . . . Buông ra." Lương Chân Chân vừa nghe thấy giọng nói thì biết rõ là ai, xem ra tên ác ma kia đã trở lại, vừa đúng cô cũng muốn hỏi anh ta một chuyện: tại sao lạm dụng chức quyền vu khống hãm hại anh trai?



Nam Cung Thần không dễ dàng buông cô ra như vậy, việc khẩn cấp trước mắt là đưa cô tới trước mặt cậu chủ.



Khi cửa xe đóng lại, Lương Chân Chân tức giận hất cánh tay ra, tức giận nói: "Tôi cũng không phải là không biết đi, anh xem tôi như phạm nhân mà đè ép tôi sao?"



"Khụ. . . . . . Khụ. . . . . . Lương tiểu thư, xin chú ý cách dùng từ, chữ ‘ đè ép ’ này không thể dùng linh tinh, nếu không sẽ hại tôi mang hoạ sát thân!" Nam Cung Thần ngồi ở hàng ghế trước lấy tay che miệng, ho nhẹ hai tiếng.



"Tôi khinh! Ai bảo anh cả ngày suy nghĩ chuyện đen tối! Dẫn đến họa sát thân cũng còn may cho anh rồi! Đáng lẽ ra nên lăng trì xử tử anh mới phải!" Lương Chân Chân căm hận mắng, cô không cần phải khách sáo với anh ta, người bên cạnh ác ma đều không phải là người tốt! Hừ ╭(╯╰)╮



Nam Cung Thần rất bất đắc dĩ sờ lỗ mũi một cái, quả nhiên kỹ thuật giết người trong nháy mắt của Lương tiểu thư rất lợi hại, anh đã ‘ thấy ’ qua trong điện thoại, cho nên câm miệng thì tốt hơn.
"Tôi. . . . . ." Cô a a ô ô còn chưa nói ra khỏi miệng liền bị Đằng Cận Tư cắt đứt.



"Nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi nói cô —— cút!"



"Thật xin lỗi, tôi không khóc, tôi thật sự không khóc." Từ trong ánh mắt chán ghét của anh Lương Chân Chân lập tức ý thức được chuyện gì xảy ra, hai cánh tay lau nước mắt, nhưng lau thế nào cũng không khô.



Đằng Cận Tư nhìn bộ dạng của cô thì tâm trạng càng thêm phiền, sải bước đi ra cửa.



"Đừng đi mà, tôi bảo đảm không khóc."



Mắt thấy anh muốn đi ra khỏi cửa phòng rồi, Lương Chân Chân cũng không thèm để ý tới sự căng thẳng và ngại ngùng của con gái, chạy tới sau lưng rồi ôm chặt eo của anh, giờ phút này cô chỉ có một ý nghĩ: đó chính là tuyệt đối không thể để ác ma rời đi, nếu không anh trai phải chịu cảnh tù đày.



Cô gái trong lòng không một mảnh vải che thân dính sát vào lưng, có mấy người đàn ông có thể chống cự được sức hấp dẫn như thế, nhất là hai quả đẫy đà mềm mại, ngăn cách bởi chiếc áo sơ mi mỏng căn bản xem như trực tiếp chạm vào nhau.



"Buông tay!" Giọng nói của Đằng Cận Tư lạnh lùng, cất giấu tình dục nồng nặc.



"Không buông." Lương Chân Chân bướng bỉnh ôm chặt hơn nữa, không biết mình đang tiếp xúc mật thiết với người nào đó, mà giờ phút này hiển nhiên cô đã quên căn bản mình không có mặc bất kỳ thứ gì, trong đầu là một mảnh hỗn loạn.



Đợi đến sau khi nhớ lại hành động ngày hôm nay, cô xấu hổ đến nỗi gương mặt đỏ bừng, chỉ ước gì có thể nhanh chóng tìm một cái lỗ chui vào, thật mất mặt! Sao cô có thể làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy! o(╯□╰)o



Đằng Cận Tư cảm nhận được cô gái sau lưng giống như con bạch tuộc đang ôm chặt chính mình, hai cánh tay trắng nõn ôm chặt eo mình, dường như sợ anh chạy mất, khóe môi nâng lên một nụ cười tà tứ.



Rất tốt! Là em tự đưa mình tới của! Đừng trách tôi không biết thương hương tiếc ngọc!