Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 66 : Vậy....là muồn cưng chiều em thật tốt sao?

Ngày đăng: 16:50 19/04/20


Editor: ChiMy



Hai tay Đằng Cận Tư dùng sức đẩy cánh tay đang vòng trên eo mình của cô ra. Nhìn cô gái trần trụi trong lòng, bàn tay cố định sau ót của cô, cúi đầu chiếm lấy hai cánh môi mềm mại, hung hăng mút. Mút, gặm hết lần này đến lần khác. Cắn, sức lực to lớn giống như đang tuyên bố quyền sở hữu của anh.



Đây là vật sở hữu của anh! Không ai được phép đụng tới!



Lương Chân Chân có chút không chịu nổi anh cắn mút mạnh bạo như thế. Cắn, đầu cô có chút choáng váng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô chạy tới ôm lấy anh chỉ là muốn cầu xin anh bỏ qua cho anh trai, cũng không phải —— để bị ăn sạch sành sanh.



Đau! Đôi môi truyền tới đau đớn khiến đôi mày thanh tú của cô nhíu lại, trên trán đổ đầy mồ hôi, hàm răng đang ngậm chặt cũng đau đến không giữ được, hơi sơ suất không đề phòng, lưỡi của anh liền tiến quân thần tốc, mang theo sự xâm lược cuồng quét sạch sẽ mỗi một chỗ trong miệng cô, mút lấy mật ngọt trong miệng cô, đầu lưỡi càng thêm bá đạo dây dưa, quấy nhiễu đến nỗi hô hấp của cô cũng dồn dập theo.



Cô cảm thấy anh giống như một cơn mưa lớn đang tức giận, căn bản cũng không phải là hôn, mà là tức giận cắn mút, đôi môi cô đau đến chết lặng. Mình thật giống như món điểm tâm ngọt trong miệng của anh, mặc cho anh điên cuồng cắn mút.



Hai chân đứng không vững xụi lơ xuống, lại bị một đôi tay khoẻ mạnh có lực bế lên, cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị nhẫn tâm ném tới trên ghế sa lon.



"A!" Lương Chân Chân kêu lên một tiếng, nhanh chóng cầm lấy nệm trên ghế sa lon lên che lấp chỗ kín của mình, ánh mắt hoảng sợ nhìn ác ma từng bước từng bước đi về phía mình.



Đi đến cách mình ba bước, anh dừng lại, con ngươi u ám lạnh lùng nhìn cô, đùa cợt châm chọc nói: "Thế nào? Mới vừa rồi là ai chủ động chạy tới ôm chặt tôi? Bây giờ lại giả vờ ngây thơ? Chẳng lẽ nụ hôn này làm cho em nhớ lại chuyện gì sao?"



"Không! Tôi chỉ không muốn để anh rời đi. . . . . ." Lương Chân Chân uất ức lắc đầu một cái, tại sao anh ta lại nói mình như vậy?



"Không muốn tôi rời đi? Vậy. . . . . . là muốn tôi cưng chiều em thật tốt sao? " Trong mắt Đằng Cận Tư nhuốm đầy tơ máu tàn ác, hiển nhiên như ác ma chuyển thế.




"Ngoan, đừng chịu đựng, rên lên."



Giọng nói của Đằng Cận Tư mị hoặc khàn khàn, mang theo sức hấp dẫn trí mạng, khiến Lương Chân Chân thiếu chút nữa không chịu đựng nổi rên thành tiếng.



Nơi nào đó dưới bụng đã sớm kêu gào muốn xông vào, duỗi lưng một cái, xông vào ——



Mặc dù đã dạo đầu đầy đủ, nhưng bởi vì đã hơn mười ngày không có đi vào, chỗ ấy vẫn còn rất chặt. Dồn ép khiến anh có chút không chịu nổi, thịt non bốn phương tám hướng chặt chẽ bao vây lấy anh, có một loại sảng khoái mất hồn.



"A. . . . . ." Rốt cuộc trong nháy mắt lúc Lương Chân Chân bị xỏ xuyên qua kêu lên một tiếng, vốn là tiếng kháng nghị đau đớn, nhưng thanh âm nhỏ nhẹ nghe nũng nịu mất hồn như vậy.



Đằng Cận Tư bị âm thanh quyến rũ của cô làm cho xương cũng mềm đi, động tác cũng càng thêm mãnh liệt, một lần so với một lần còn mạnh hơn khiến Lương Chân Chân sắp không chịu nổi, móng tay cắm thật sâu vào trong ghế sofa.



Đau đớn lúc đầu đã từ từ bị một loại khoái cảm không nói nên lời thay thế, Lương Chân Chân cực hận mình như vậy, nhưng cố tình không thể ra sức, chỉ có thể nhịn.



Cô không biết khi nào anh mới có thể dừng lại, giống như là một cuộc chiến mãi mãi không kết thúc, ép tới cô không thở nổi, theo tần số rung động của anh mà cô thỉnh thoảng liên tục thở gấp; thỉnh thoảng ngâm nga buồn bực. A, vui sướng trong cơ thể tựa như muốn nổ tung, truyền khắp cả người.



Từ trên ghế sa lon trong phòng khách rồi đến chiếc giường lớn trong phòng ngủ, Lương Chân Chân không biết anh muốn mình bao nhiêu lần, trong lòng cực kỳ căm hận thể lực anh tốt như vậy!



Sau khi xong chuyện, cô chỉ cảm thấy gân cốt cả người mình sắp gảy, nhất là phía dưới, đau đến cô không dám khép hai chân lại. Vốn cô định sau khi xong chuyện. Cô sẽ bàn bạc chuyện của anh trai, nhưng giờ phút này cô mệt mỏi đến nỗi không mở mắt lên nổi, căn bản không có hơi sức mở miệng nói chuyện, mê man ngủ thiếp đi.