Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 70 : Cực phẩm phúc hắc (3000)

Ngày đăng: 16:51 19/04/20


Editor : ChiMy



Đằng Cận Tư nhìn tay phải được băng gạc bọc lại thật chặt, lông mày nhíu

lại, như có điều suy nghĩ, tựa như đang ngẫm nghĩ về lời của Lê tử vừa

nói. (dù sao anh cũng có nữ giúp việc, để cho cô ấy toàn quyền thay thế

tay phải của anh không được sao )



Sau hai giây, anh ngẩng đầu lên, "Cậu có thể đi được rồi."



Két. . . . . . Một con quạ "Oa oa oa" bay qua đầu của người họ Quan nào đó, anh có chút hóa đá, cái người ngu ngốc vong ân phụ nghĩa lại không có

lương tâm! Hừ hừ!



"Tôi thật sự đi nha." Trước khi đi Quan Hạo Lê vẫn không quên rầm rì một tiếng.



"Không tiễn." Đáng tiếc người nào đó còn vô tình hơn so với anh, trực tiếp

lành lạnh ném tới một câu, sau đó vùi đầu vào công việc, xem anh như một vật thể trong suốt.



Cho đến khi nghe được cửa "Bùm" một tiếng,

Đằng Cận Tư mới từ từ ngẩng đầu, bấm số điện thoại của Nam Cung Thần,

"Chuẩn bị hội nghị."



Bên trong phòng họp, một bầu không khí căng

thẳng, tất cả mọi người ở đây đều tranh thủ phát biểu suy nghĩ và ý

tưởng của mình, hy vọng có thể được Tổng giám đốc nhìn trúng, để có cơ

hội thăng cấp.



"Đằng tổng, đã có phương án hoàn thiện thu mua

mảnh đất ở thành phố D, xin ngài xem qua." Tổng giám đốc ANDY của bộ

phận kế hoạch thông thạo dùng VCR(*) giải thích bản thảo mà bản thân đã

chuẩn bị tỉ mỉ, giọng nói bình tĩnh trình bày.



(*) VCR : Video

Cassette Recording (VCR) là một định dạng ghi âm tương tự trong nước

được thiết kế bởi Philips. Đó là hệ thống ghi âm đầu tiên thành công

người tiêu dùng cấp nhà băng video (VCR). Các biến thể sau đó có cả

VCR-LP và Super Video (SVR) định dạng.



"Ừ, cũng không tệ lắm. Trợ lý Tô, anh theo phụ trách CASE này, còn phải tiếp tục hoàn thiện chi

tiết của phương án." Đằng Cận Tư chống cằm, gật gật đầu, thống nhất cách phục vụ cho ngôi biệt thự nhỏ sa hoa.



. . . . . .



Sau một tiếng, "Tan họp." Đằng Cận Tư uy nghiêm mở miệng, ngay sau đó đứng dậy

rời đi, anh luôn luôn ít nói, ngay cả đi họp cũng ngắn gọn, không nói


Cô từ chối khiến sự nghi ngờ trong lòng Diệp Thành

Huân càng thêm mãnh liệt, mặc dù anh tự nói với mình cô thật sự là cô

gái tốt, đừng nghĩ tới phương diện kia, nhưng một loạt vấn đề thực tế ép anh không thể không nghi ngờ.



Nếu như không có quý nhân giúp đỡ, sao vụ án của anh có thể giải quyết thuận lợi như thế?



Hơn nữa, trong trường học làm gì có chuyện khiến cho Chân Chân bận đến không thể trở về nhà?



Hơn nữa lời đêm đó của Tiểu Nhã nói với anh, làm cho anh không có cách nào không suy nghĩ tới phương diện kia.



【 Chân Chân, em có chuyện gì gạt anh phải không? Phán quyết của toà án. . . . . . Có liên quan tới em sao? 】Cuối cùng Diệp Thành Huân vẫn hỏi.



"Anh, anh nói đùa gì vậy..., em gái anh thì có thể làm được gì chứ? Cũng

không phải là thần phật có phép thuật." Lương Chân Chân cố ý cười nhạo

báng mình, thật ra thì trong lòng khổ sở như Hoàng Liên ( một vị thuốc

đắng ).



Diệp Thành Huân thở dài một hơi, cá tính của em gái quá

quật cường, có chuyện gì buồn hay đau khổ cũng giấu ở trong lòng, khi

còn bé đã như vậy, sau khi lớn lên vẫn như vậy, haizz. . . . . .



Anh không thể ép buộc cô, chuyện lần trước mẹ làm giải phẩu mình kích động tát cô một cái, anh không thể tái phạm lần nữa.



【 Con nhóc nghịch ngợm này, khi nào rãnh rỗi thì gọi điện thoại cho anh,

muốn ăn cái gì thì thoải mái chọn. 】 Diệp Thành Huân cũng thay thành

giọng điệu thoải mái, anh chỉ có thể làm như vậy để bù đắp cho Chân

Chân, vạch trần cô, anh thật sự không làm được loại chuyện đó, bỗng

trong lòng dâng lên một sự thương yêu sâu scắ.



"Ừ." Lương Chân Chân gật đầu một cái, trong lòng khổ sở, tay phải cô nắm chặt, nhẹ nhàng đặt ở trước ngực, chỗ này, hơi nhói.



Sau khi để điện thoại xuống, cô tìm chỗ ghế dây mây ngồi xuống, hai chân

gối lên cùng một chỗ, đầu tựa vào dây thừng bên cạnh, lông mi khẽ run

hai cái, hình như có chất lỏng óng ánh giắt ở phía trên, cô chớp chớp,

chợt trượt vào khóe mắt.



Ngước mắt chậm rãi nhìn về phía phương

xa, uốn éo người tránh thoát khỏi trói buộc "Dây thừng" , bắt đầu phiêu

diêu theo gió, tự do như thế, luôn là cuộc sống mà mọi người đều ao ước.



"Đằng thiếu gia" đột nhiên giọng người giúp việc vang lên.