Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 77 : Lần đầu tiên gọi điện cho ác ma (6000+)

Ngày đăng: 16:51 19/04/20


“Hoàng triều thịnh yến” không hổ danh là hộp đêm lớn nhất thành phố C, tòa nhà hình trụ cao ngất, những bức tranh điêu khắc trên tường theo phong cách phương Tây vô cùng tinh xảo, hào khí mà hoa lệ, từng món đồ trang trí đều là thiết kế mới nhất, đặc biệt là ban đêm, ánh đèn ngũ sắc càng lộ ra vẻ xinh đẹp mê ly, huyền ảo chói mắt.



Đằng Cận Tư lạnh lùng ngước mắt liếc nhìn kiến trúc tráng lệ bên ngoài, trong lòng hừ lạnh: không nhìn ra, cũng có chút tài năng đấy!



Ngay sau đó liền giao chiếc xe yêu thích cho em trai ở bãi đậu xe, còn mình thì sải bước tiến vào, vừa vào cửa đã có nữ phục vụ cười híp mắt chào đón, giọng nói vui vẻ: “Chào mừng tiên sinh đến hộp đêm “Hoàng triều thịnh yến”, xin hỏi ngài đặt trước phòng số mấy?”



“Hoàng cung.” Giọng Đằng Cận Tư nhàn nhạt lạnh lùng, mấy lần trước tới đây đều đến phòng “Hoàng cung”, nhưng lần nào anh cũng không nhớ rõ vị trí cụ thể ở đâu, chỉ tại bố cục trong này quá phức tạp, làm người ta không phân biệt được đông tây nam bắc, cho nên để phục vụ dẫn đi có vẻ an toàn hơn.



Nữ phục vụ cho là mình có mắt nhìn người rất tốt, xem khí chất của vị tiên sinh này đi, rõ ràng là một quý công tử thượng thừa, nhưng sau khi nghe anh nói tên phòng ra, lại sợ hãi đến ngây người.



Phải biết rằng “Hoàng triều thịnh yến” chỉ sắp xếp bốn phòng VIP siêu sa hoa, theo thứ tự là hoàng cung, vương triều, thịnh thế, yến cư, trong đó lấy hoàng cung làm đầu, rất ít khi mở ra, bình thường chỉ dành cho những khách tôn quý nhất hoặc những ông chủ danh tiếng.



“Ngài. . . . Mời qua bên này.” Sau khi khôi phục lại vẻ tự nhiên, nữ phục vụ tươi cười ngọt ngào hơn, trong lòng không ngừng suy đoán người đàn ông lạnh lùng phi phàm này có phải là ông trùm giấu mặt trong truyền thuyết hay không.



Mấy năm nay “Hoàng triều thịnh yến” nhanh chóng nổi lên, vì nơi đây nổi tiếng được lắp đặt những thiết bị mang phong cách xa sỉ và đội ngũ phục vụ tốt nên có rất nhiều khách quen, hơn nữa lại được đám quyền quý đó tranh nhau cổ động, trong khoảng thời gian ngắn đã nổi như cồn.



Thế nhưng, ông trùm giấu mặt vẫn là một bí ẩn, chưa từng công khai, dần dần đã trở thành chủ đề bàn tán của những người nhàn rỗi.



Đằng Cận Tư mắt nhìn thẳng đi theo phía sau phục vụ, mặc dù toàn thân anh tản ra hơi thở lạnh lùng khó gần, nhưng vẫn hấp dẫn rất nhiều cô gái phải ngoái đầu lại nhìn.



Trên đời này có rất nhiều phụ nữ yêu Satan, giống như hoàng đế thời cổ đại, mặc dù cao cao tại thượng, nhưng lại có khí phách bẩm sinh và thân phận tôn quý khiến những cô gái kia chạy theo như vịt.



Đẩy cửa ra, cả phòng tràn ngập mùi thuốc lá, mùi rượu và mùi son phấn, Đằng Cận Tư nhíu chặt lông mày, anh không thích làm người đến sau, liền chọn một nơi vắng người ngồi xuống.



“A Tư, cậu tới vừa đúng lúc, tối nay có một buổi biểu diễn tuyệt vời đấy!” Quan Hạo Lê tựa đầu vào một mỹ nhân ngồi trên đùi, trên đất còn một mỹ nữ nửa quỳ rót rượu cho anh, bộ dạng lười biếng say mê thật là rất muốn ăn đòn!



“Không có hứng thú.” . Đằng Cận Tư uể oải nói, hai chân bắt chéo tùy ý ngồi lên ghế salon, ngay lập tức có hai vị mỹ nữ chủ động quấn lấy, bộ dạng nịnh nọt chỉ ước gì được ngồi lên đùi anh.



“Tiên sinh, ngài thích kiểu phục vụ nào?” Mỹ nữ uốn đầu lưỡi quyến rũ yểu điệu nói, rõ ràng là trang điểm mắt rất đậm, còn liên tục nháy mắt, phấn trang điểm không ngừng rơi xuống ghế, ghê tởm chết đi được.



“Cút ngay!” Trong giọng nói lạnh lùng của Đằng Cận Tư nồng nặc sự chán ghét, anh vốn muốn thử tiếp nhận cô gái khác, nhưng nhận ra chỉ cần họ tới gần thì lập tức đáy lòng anh dâng lên một loại chán ghét dày đặc, bản năng chỉ muốn kháng cự xua đuổi.



Anh biết những thứ này đều là vì những người phụ nữ trang điểm đậm hèn hạ anh gặp khi còn bé. Kí ức đó khắc sâu trong lòng, để lại âm ảnh xám xịt khó có thể phai mờ.



“Tiên sinh, kĩ thuật của tôi rất tốt đó!” Giọng một vị mỹ nữ làm nũng đáng yêu nói.



Thấy sắc mặt Đằng Cận Tư càng lúc càng tệ, Quan Hạo Lê vội vàng mở miệng, “Kiều Kiều, Tích Tích, mau tới đây xoa bóp cho anh, bạn anh không phải người phụ nữ bình thường nào có thể áp chế được, cầu xin thì không có gì vui đâu.”



Hai cô gái này cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên nhìn ra vẻ mặt lạnh lùng của Đằng Cận Tư, ngay cả không cam tâm tình nguyện cũng phải dời cái mông đứng dậy, tính tình Quan thiếu gia còn ôn hòa, nhưng con ngươi của ông chủ này lạnh đến mức khiến người ta chết rét, thật đáng sợ!



“Nói bọn họ ra ngoài hết đi!” Đằng Cận Tư nghĩ muốn hỏi chuyện đau bụng của con mèo hoang nhỏ, anh ta là thầy thuốc, nên biết rất rõ chuyện này, nhưng trước mặt nhiều phụ nữ như vậy, thật sự anh không hỏi được.



Những cô gái kia ngây ngẩn cả người, đây rốt cuộc là ông chủ như thế nào a! Lại có thể không có chút hứng thú nào với các cô, ngay cả nhìn cũng không nhìn, nói ra chỉ sợ người khác không tin! Phải biết rằng họ đều là những nữ vương nổi tiếng trong “Hoàng triều thịnh yến”, bất luận là vóc dáng, dung mạo hay phương diện kĩ thuật đều là số một, nhưng trước mặt anh, đột nhiên những thứ này đều không đáng một đồng.



Chẳng lẽ, anh ta là GAY?



Đúng là phí của trời! Người đàn ông anh tuấn khí phách như vậy lại thích đàn ông, thật khiến bao nhiêu cô gái đau lòng a!



Quan Hạo Lê cho là A Tư có chuyện gì cực kì đặc biệt muốn nói với anh, bằng không sẽ không chạy đi tìm anh lúc nửa đêm thế này, liền phất tay, ý bảo mấy người các cô có thể đi.
“Được, tôi biết rồi.” Đằng Cận Tư nói xong liền cúp máy, đứng dậy đi vào phòng họp, không thể phủ nhận, trong lòng anh có chút thất vọng nho nhỏ, vốn nghĩ rằng cô muốn nói những chuyện khác, ví dụ như: hỏi anh tối qua đi đâu? Dần dần càng thêm nhiều vấn đề khác, mà không phải nói với anh muốn tới trường học.



Anh nghĩ, có thể mấy ngày nay thân thể cô không được thoải mái, thay vì giữ khư khư cô bên mình chỉ có thể nhìn không thể ăn, hay là để cô về trường học mấy ngày, vừa đúng lúc trả cho cô một món nợ ân tình, vẹn toàn cả đôi bên.



Nghe tiếng “tút tút tút” trong điện thoại truyền đến, Lương Chân Chân có chút ngây ngẩn cả người, ác ma đồng ý, cứ thế đồng ý? Không có yêu cầu gì cả?



Không. . . . . Không thể tưởng tượng nổi!



Chẳng lẽ sau tối hôm qua, ác ma đã thật sự đổi tính rồi?



Cô ngồi sững sờ mấy phút rồi mới đứng dậy đi xuống lấu, cứ có cảm giác những chuyện xảy ra hai ngày nay giống như đang nằm mơ, không có một chút cảm giác chân thật nào, hoảng hốt đi xuống cầu thang, đang định ra cửa thì bị gọi lại.



“Lương tiểu thư, cô có thấy khá hơn chút nào không?” Nữ quản gia Hạ Đông dịu dàng cười nói, dụng mạo cô rất đoan trang, kiểu phụ nữ này làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.



“Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn cô.” . Lương Chân Chân thật lòng cảm ơn.



“Lương tiểu thư khách khí rồi, phận người làm chúng tôi chỉ nghe theo lời chủ nhân giao phó thôi.” Hạ Đông khéo léo tươi cười, cẩn thận dùng từ, ý tứ rất rõ ràng: Lương tiểu thư nên cảm ơn thiếu gia của chúng tôi, là anh ấy dặn dò chúng tôi làm như vậy.



“Ách. . . . . Vậy cô thay tôi cảm ơn chủ nhân của cô.” Sao Lương Chân Chân lại không hiểu ý của cô ấy, khách khí đáp lại.



Dù sao cô cũng không phải kẻ ngốc, có mắt nhìn, có tai nghe, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy kỳ lạ.



“Chuyện này, tôi cảm thấy Lương Chân Chân tự mình cảm ơn thiếu gia có vẻ có thành ý hơn, cô thấy thế nào?” Hạ Đông thấy cô bé trước mặt thẳng thắn đáng yêu, vẻ mặt rất phong phú, mang suy nghĩ trong lòng đặt ra một năm một mười ngay trước mặt người khác, là một người rất trong sáng.



o(╯□╰)o Khóe miệng Lương Chân Chân giương lên một nụ cười cứng ngắc, gật đầu một cái, “Được, tôi hiểu rồi.”



Vừa dứt lời liền chuẩn bị xoay người, ánh mắt của nữ quản gia này quá sắc bén, lúc nào cũng nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, làm cô nổi hết da gà.



“Lương tiểu thư. . . . .” Sau lưng lại truyền tới âm thanh khiến cô cực kì bất đắc dĩ đứng lại, vẫn còn muốn nói sao? Cô không có thời gian đâu a!



“Còn chuyện gì nữa sao?”



“Lương tiểu thư không biết Đằng thiếu ghét phụ nữ sao?” Hạ Đông nghi ngờ hỏi.



Sau khi trải qua chuyện ở phòng ăn tối qua, cô đột nhiên cảm thấy cô bé trước mặt không biết chuyện Đằng thiếu ghét phụ nữ, vì để tránh cho ngày sau không xảy ra chuyện tương tự, cô cho là mình nên nhắc nhở cô ấy.



“Cái gì? Ghét phụ nữ? Cô nói ác. . . . Đằng thiếu ghét phụ nữ?” Lương Chân Chân kinh ngạc đến mức hai con ngươi trợn tròn, nhất quyết không tin, làm sao có thể? Ghét phụ nữ sao còn đối với cô như thế?



Trong lòng Hạ Đông cảm khái một tiếng: quả nhiên là cô bé mơ hồ!



“Cả thành phố C ai cũng biết chuyện này, làm sao Hạ Đông dám nói láo, nếu Lương tiểu thư nghi ngờ, có thể tự mình đi hỏi, hoặc là tự mình hỏi thiếu gia.”



“Vậy. . . . . Còn tôi thì sao?” Lương Chân Chân có chút dở khóc dở cười chỉ vào mình.



“Ách, Lương tiểu thư đối với thiếu gia mà nói, là trường hợp ngoại lệ.” Hạ Đông cười đến cực kỳ dịu dàng.



“Ngoại lệ?” Lần đầu tiên Lương Chân Chân cảm giác cái vận giẫm cứt chó của mình quá lố rồi! Xác suất một phần vạn lại trúng phải cô?