Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 76 : Cảm giác lạ thường (3000)

Ngày đăng: 16:51 19/04/20


Lương Chân Chân bị động tác dịu dàng của anh làm hai gò má đỏ bừng, cả mang tai cũng ửng hồng, cực kì đáng yêu.



Giờ phút này trong phòng tắm đều tràn ngập không khí mập mờ, sương mù lờ mờ lượn quanh khuôn mặt đỏ bừng của ai đó, che đi nét e thẹn.



Đằng Cận Tư nuốt nước bọt một cách khó khăn, quả thật không thể xoa bóp được nữa, nếu tiếp tục không biết anh sẽ làm ra chuyện gì, việc này hoàn toàn là đang kiểm tra sự nhẫn nại và khả năng khống chế của anh.



Mỗi khi ánh mắt anh liếc về phía mảnh đất rậm rạp kia, khí huyết không nhịn được bắt đầu cuồn cuộn, bộ phận phía dưới càng không kiềm chế được khiến anh gần như mất đi lý trí, lều nhỏ đã lặng lẽ dựng lên , trong cơ thể anh giống như có chi chít hàng ngàn hàng vạn con kiến cắn, đốt tim anh.



“Được, ngủ đi.” Giọng Đằng Cận Tư trầm thấp khàn đục, lộ ra thanh tuyến mê hoặc lòng người, anh tiện tay lấy khăn tắm treo trên kệ, quấn chặt lấy người trong lòng đang không có mảnh vải che thân.



Sau đó đứng dậy đi về phía phòng ngủ, trực tiếp đặt cô lên giường, đắp kín chăn lại rồi ngay lập tức đi ra như chạy trốn, anh cảm thấy mình không thể ở trong phòng một khắc nào nữa!



Nghe tiếng khép cửa, Lương Chân Chân mới khẽ mở mắt, kéo chăn lên đắp trên người mình, thân thể cuộn thành một cục, cắn môi kinh ngạc nhìn sàn nhà, trong lòng dâng lên một loại cảm giác không nói thành lời, ấm áp, là lạ.



Trong phòng tắm, cô cứ tưởng rằng anh nhất định sẽ không nhịn được muốn vô lễ với mình, nhưng tất cả lại vượt quá dự đoán của cô, anh không hề làm thế, trái lại còn dịu dàng xoa bụng cho cô, không biết tại sao, cô có một cảm giác như được che chở.



Nhớ lại vẻ mặt hắc ám của anh đỏ bừng lên, Lương Chân Chân không nhịn được cong khóe môi lên, bộ dạng của anh thật buồn cười!



Đột nhiên, tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên, lôi Lương Chân Chân trở lại hiện thực.



“Vào đi.” Giọng cô yếu ớt vô lực.



Cô giúp việc nghe có tiếng nói mới đẩy cửa đi vào, trong tay cầm theo một ly nước đường đỏ, cung kính nói: “Lương tiểu thư, Đằng thiếu sai tôi mang nước đường đỏ cho cô, cô uống lúc còn nóng đi, cần gì xin cứ nói với tôi.”



“Ách. . . . . Mang cho tôi một gói băng vệ sinh, cảm ơn.” “Lương Chân Chân chống tay ngồi dậy, nhận lấy ly nước đường đỏ từ cô giúp việc, đôi môi áp vào mép ly, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, chất lỏng ấm nóng theo cổ họng chảy vào trong bụng.



“Được, cô chờ một lát.” Cô giúp việc nói xong liền đi ra ngoài, năm phút sau đã quay lại, đặt trên đầu giường một bộ áo ngủ mới tinh và quần áo lót, cùng vài gói Sophie ban ngày và ban đêm, sau đó đi ra ngoài.
Hy vọng tứ đệ không gặp phải người phụ nữ bị biến thái hay tâm thần phân liệt. . . ., nếu không anh nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta đâu! Cả hai tên đang ung dung tự tại kia nữa!



Một nơi khác:



Ở khu vực nào đó trên bắc đảo New Zealand, một chiếc du thuyền xa hoa đang lao đi vun vút trên mặt biển xanh biếc, trên thuyền có các mỹ nữ nóng bỏng mặc bikini đang cười nói ríu rít, tranh nhau vị trí trên chiếc ghế mây cạnh một người đàn ông vô cùng đẹp trai nào đó.



“Hắt xì!” Người đàn ông đột nhiên hắt hơi một cái, đưa tay sờ sờ lỗ mũi, mặc dù gần đây anh đến những nơi vui chơi hàng đầu trên thế giới nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng mơ hồ, chuyện của tứ đệ cũng là một tâm bệnh trong lòng anh, mồ hôi đổ ra. . . . . Chỉ cần tưởng tượng vẻ mặt tức giận lạnh lùng như sương của đại ca, anh không nhịn được liền rùng mình, OMG!



Anh___chính là nhị thiếu Nông Dịch Tiêu.



Cùng lúc đó, ở dãy núi Alpes Thụy Sĩ, một người đàn ông mặc quần áo thể thao màu trắng đang thực hiện những động tác trượt tuyết thành thạo điêu luyện để lộ ra thân hình cường tráng, một loạt động tác khó khiến những người xem xung quanh liên tục tán thưởng “GOOD!” d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn. “VERY GOOD!”.



Đột nhiên, một trận gió bắc vù vù thổi tới, anh không nhịn được hắt hơi một cái, toàn thân run lên, không khỏi cau mày thầm nghĩ: nhất định đại ca đang “nhắc tới” mình, thích chỉnh mình chỉ có đại ca mà thôi, như thế mới bớt phóng túng.



Ách. . . . . . Chuyện của tứ đệ không thể hoàn toàn trách anh được, mọi người cùng chơi mà!



Đánh cược thì phải có kẻ thua thôi. . . . . . (⊙o⊙)



Lúc Quan Hạo Lê nhận được điện thoại của A Tư thì đang ở trong hộp đêm “Hoàng triều thịnh yến” sang trọng nhất thành phố C ôm mỹ nữ uống rượu, nấc rượu la ầm lên từ đầu dây bên kia: “A Tư, mau tới đây chơi đi, tối nay có tiết mục đặc sắc trăm năm hiếm thấy đó!”



Nếu là lúc trước, nhất định Đằng Cận Tư sẽ xì mũi coi thường, không quan tâm, hộp đêm là nơi chỉ khi nào có cuộc xã giao đặc biệt anh mới lui tới, bình thường anh còn chẳng thèm liếc nhìn, không khí ngột ngạt, hơn nữa ở đó phụ nữ qua lại rất nhiều, anh cực kì không thích, trên người bọn họ tỏa ra đủ thứ mùi vị quái đản làm anh khó chịu.



Chứ đừng nói là ôm vào lòng như Lê Tử, người khiến anh cam tâm tình nguyện ôm vào lòng chỉ có con mèo hoang nhỏ kia thôi, mà đêm nay cô lại. . . . .



Vì vậy, anh quyết định gạt bỏ những thứ chán ghét kia sang một bên vào đó chơi một chút, vừa đúng lúc anh đang phiền muộn, cần phải thư giãn một chút.