Bà Xã Về Đây Anh Thương

Chương 97 : Ấu Trĩ

Ngày đăng: 08:54 19/04/20


Tịch Mộ Thần từ đầu luôn quan sát Cao Phó và cô không ngừng



Cái ánh mắt ấy của hắn cứ dán chặt lên người cô khiến anh khó chịu không thôi!



Hừ! Vậy mà lại dám dùng cái ánh mắt bẩn thỉu ấy nhìn Tiểu Tịch? Hắn chán sống rồi ư?



" Có chữa trị hay không? Không chữa trị thì nhanh lăn ra khỏi đây để người khác vào thay! "



Câu nói của Tịch Mộ Thần một lần nữa khơi dậy sự phẫn nộ trong Cao Phó



" Này này! Bộ cậu nghĩ tôi muốn giúp cậu trị vết thương? Nếu không phải vì Tịch phu nhân mở miệng thì tôi cũng đã rời khỏi đây rồi! "



" Vậy tại sao còn chưa đi? "



" Cậu...! "



Cao Phó tức nghẹn họng không chút phản bác được dù một chữ



" Bệnh viện cũng không phải chỉ có mình cậu là bác sĩ! Chỉ thay gạc mà thôi cho nên cậu không làm thì để người khác làm...người đâu? "



Tịch Mộ Thần nói một loạt sau đó gọi thuộc hạ vào không có ý để Cao Phó có thể nói lời nào



Đến khi thuộc hạ vào cô có chút mất kiên nhẫn lên tiếng:



" Các anh ra ngoài đi, không chuyện có gì đâu! "



Thuộc hạ có chút khó xử nhìn nhau xong cũng cung kính mở miệng nghe theo



" Vâng phu nhân! "



Lão đại từng nói: Thấy chị dâu như thấy ta, cô ấy hạ lệnh, chỉ được phép nghe theo không được kháng lệnh. Nếu như điều cơ bản như thế cũng làm không xong thì bọn họ tức coi anh không phải lão đại...



Thuộc hạ vừa ra khỏi phòng, Tịch Mộ Thần không khẽ nhíu mày tỏ ý không vui:



" Tiểu Tịch, đó là thuộc hạ của anh! "



" Có phải thuộc hạ của anh thì em không có quyền ra lệnh hay không? Là ai ban đầu nói rằng thứ gì của anh cũng là của em? Bây giờ thì bảo của anh tức là ý gì? "



" Anh... "



" Anh cái gì mà anh, bây giờ anh đang bị thương, nên phải ngoan ngoãn ngồi yên để bác sĩ chữa trị! "



" Vết thương chỉ nứt ra! Chỉ cần thay băng gạc là được, em cũng có thể giúp anh làm... ". Ngưng một chút, Tịch Mộ Thần liếc đôi mắt nhìn Cao Phó: " Không cần phải phiền người ngoài như thế! Người ta cũng đâu có ý muốn giúp! "
Cô mím môi, vươn tay lấy chiếc áo trên người anh, Tịch Mộ Thần một tay còn lại đặt trên ót cô, kéo cô xuống chuẩn xác môi chạm môi



Cô mở mắt to nhìn anh, có chút ngạc nhiên vì hành động quá bất chợt này khiến cô ngây người một chút sau đó nhắm mắt hôn anh



Khi nụ hôn chấm dứt, Tịch Mộ Thần có chút luyến tiếc, đôi môi một lần nữa chạm lên môi cô nhưng chỉ là cái hôn như chuồn chuồn lướt qua



Sự yêu thương lẫn thân mật hiện rõ trong màn hôn khiến trái tim cô có chút mềm nhũn



Anh khẽ cười nhìn cô, trong ánh mắt không thể che giấu nỗi sự sủng nịnh dành cho người con gái trước mắt



" Giúp anh mặc áo! "



Đôi môi nhẹ nhàng tạo thành một đường nét, cầm chiếc áo trên tay, cô cẩn thận mặc áo vào giúp anh



Chậm rãi mà chắc, lo sợ bản thân sẽ đụng trúng vào vết thương trên người anh, cô hết mực cẩn thận khiến Tịch Mộ Thần không khỏi bật cười



" Anh cười cái gì chứ? Còn không phải em lo sợ sẽ làm anh đau? "



Cô có chút bất mãn nói



Mặc áo vào cho anh xong, những chiếc cúc vẫn chưa được gài, Tịch Mộ Thần đã vòng hai tay ôm trọn cô vào người mình



Gương mặt xuất chúng hoàn hảo ở mọi góc cạnh dán chặt mắt vào gương mặt cô bày ra vẻ mặt đáng thương rất uất ức



" Anh nào có, bà xã, oan cho anh quá! "



" Oan hay không oan tự em biết! "



" Bà xã, em như thế anh đau lòng! "



Người đàn ông vứt đi cái tôn nghiêm, anh nũng nịu nói sau đó gục gương mặt vào ngực cô



Nơi mềm mại phút chốc bị người nào đó chiếm lấy, anh không chút kiên nể còn ngửi ngửi mùi hương thơm trên người cô



Cô không có thói quen xịt nước hoa, nhưng trên người luôn tỏa ra một mùi hương nhẹ nhàng thoải mái, anh rất thích mùi hương này của cô, một mùi hương ngọt ngào ghi sâu vào trong tâm trí anh



" Mộ...Mộ Thần anh làm gì vậy! "



Cô đỏ mặt nói, người đàn ông này vậy mà lại dám chiếm tiện nghi của cô tại bệnh viện một cách trắng trợn như thế!



Ngộ nhỡ có người bên ngoài đi vào thì sao?