Bà Xã Về Đây Anh Thương

Chương 98 : Minh Vũ

Ngày đăng: 08:54 19/04/20


Người đàn ông nhận thấy rõ cô đang lo lắng điều gì, một nụ cười từ khóe môi tạo thành, một nụ cười nhìn vô lại vô cùng, càng nhìn càng thấy đáng ghét



Tịch Mộ Thần nhếch khóe môi:



" Đừng lo, thuộc hạ của anh bên ngoài canh giữ, không có sự cho phép của anh, không một ai có thể bước vào! "



" Không có người bước vào cũng không có nghĩa rằng người bên ngoài không nghe thấy! "



Vì tức giận cô đã không nhịn được ý tứ mình nói đã vô ý buộc miệng nói



Tịch Mộ Thần nghe thế liền nhướng mày thích thú nhưng trên gương mặt đẹp trai ấy lại mang vẻ vô tội



" Hửm? Nghe thấy...nghe thấy cái gì? "



Cô bỗng phát giác ra điều mình vừa nói là gì, gương mặt nhỏ nhắn xấu hổ vội cúi đầu, mái tóc dài theo đó, chúng rủ xuống che đi gương mặt cô



" Lẽ nào em đang nghĩ cái gì ư? "



Cô lắc đầu mạnh



Tịch Mộ Thần thích thú cười, cô càng như thế chỉ càng khiến anh muốn trêu chọc cô hơn



" Bảo bối em thật không đứng đắn! "



" Anh mới không đứng đắn! "



" Đầu óc đen tối! "



" Anh mới đen tối! "



Cô gái trước mặt như con mèo giẫm phải đuôi tức giận phản bác không ngừng



Nhìn dáng vẻ xù lông của cô gái nhỏ, đôi mắt luôn chứa tầng tầng lớp băng sương lạnh lùng khiến người khác luôn cách xa ngàn dậm từ từ tan ra như dòng nước ấm áp, yêu thương nhìn cô



" Thật hư hỏng ".



Lời nói tuy mang tính trách móc như lại là tính trách yêu, chiếc mũi nhỏ nhắn cũng bị người đàn ông " yêu thương " một cái nhẹ



Cô gái bực bội gạt thẳng tay người đàn ông ra, hung dữ trợn mắt nhìn anh như đang lên án



" Cái gì chứ! Đây là lỗi do anh cả mà, anh đầu óc đen tối nên em mới bị gần mực thì đen đó thôi ".



" Thừa nhận? "



Đôi mắt màu hổ phách hiện lên ý cười



" Em cũng không có chính miệng nói ra câu đó! "



Xem kìa xem kìa!



Cô gái nhỏ tinh quái này...



" Nghịch ngợm! "
Người đàn ông đang nói bỗng ngưng lại, Tịch Mộ Thần khẽ nhíu mày



" Tiếp tục nói! "



" Lão đại, anh Hàn bảo rằng Tiêu thiếu hiện đang muốn làm náo loạn cả Tịch gia chỉ vì muốn gặp chị dâu "



Vừa nghe nhắc đến anh trai mình, Tiêu Tiểu Tịch có chút bất ngờ lẫn vui mừng



" Ca ca sao? "



" Vâng! Tiêu thiếu bảo cậu ấy đã liên lạc với lão đại nhưng ngài lại không có bắt máy "



Tịch Mộ Thần nhướng lông mày, nói một cái vô cùng bình thản



" Ồ? Chắc điện thoại để chế độ rung "



Tiêu Tiểu Tịch: " Thần, em muốn về nhà! Chúng ta mau trở về đi, ca ca chắc hẳn rất lo lắng cho chúng ta "



Tịch Mộ Thần nhìn cô trong giây lát, anh bỗng nhớ ra điều gì đó sau đó dời đôi mắt nhìn về phía người đàn ông kia



" Vũ, Triết sao rồi? "



Giọng nói từ tốn cất lên, trong lời nói tuy có phần lạnh lùng nhưng lại có chút quan tâm



Minh Vũ cũng rất vui khi nghe anh hỏi han về tình trạng của anh trai mình, vội đáp:



" Lão đại, anh Minh Triết đã không sao nữa rồi "



Tịch Mộ Thần có nghe nói qua, vì muốn đem cô an toàn thoáng khỏi Doãn Thiên Phong, bọn họ không may đã bị phát hiện, Minh Triết dù chỉ có một mình nhưng cậu ta vẫn chung thủy giữ cô bên cạnh không giao lại cho Doãn Thiên Phong nên mới bị hắn bắn bị thương, viên đạn ghim vào cánh tay trái và bả vai phải, anh còn được biết, sau khi Doãn Thiên Phong đem cô đi, hắn đã vứt bỏ Minh Triết trong tình trạng bị thương tại khu rừng, mặc cho anh tự sinh tự diệt



Trong tình trạng bị thương đó mà nói, máu từ miệng vết thương chảy rất nhiều, nếu như không phải viện binh của anh đến kịp, có lẽ cánh tay ấy của Minh Triết e là khó giữ



Từ đầu cho đến cúi cô đều ngoan ngoãn ngồi yên nghe bọn họ nói chuyện, cô đang cố tiếp thu những gì họ vừa nói bỗng nghe người đàn ông kia nhắc đến hai chữ Minh Triết cô mới phát giác ra điều mình cần nhớ tới



Minh Triết? Phải rồi, cô còn nhớ lúc Minh Triết giải cứu cô, bọn họ không may đã bị Doãn Thiên Phong bắt lại, anh ta lại còn bị thương do đạn nữa



Làm sao cô lại quên mất điều này chứ?



Ngón tay mảnh khảnh vươn lên, cô kéo nhẹ vạt áo của anh, Tịch Mộ Thần theo đó nhìn xuống cô



" Thần, cậu ta không có sao chứ? Vết thương lúc ấy có vẻ rất sâu, lại còn là hai phát đạn bắn ra nữa! "



Minh Vũ: " Chị dâu yên tâm, anh Triết đã qua cơn nguy kịch, không còn đáng lo ngại, bác sĩ có nói qua rằng, chỉ cần anh ấy nghỉ ngơi tốt, vết thương hẳn sẽ nhanh lành lại! "



Nghe Minh Vũ nói như thế trong lòng cô cũng có chút an tâm



Tịch Mộ Thần: " Ừm, như thế thì tốt! Khoảng thời gian này để cho anh của cậu nghỉ ngơi thật tốt đi, những việc khác không cần lo lắng, điều quan trọng trước mắt là lo dưỡng thương! "



Trên gương mặt tuấn tú của người trước mắt không thể che giấu nổi sự vui sướng trong mình, đôi môi thoáng xuất hiện một nụ cười



" Đã rõ thưa lão đại! "