Bà Xã Về Đây Anh Thương
Chương 99 : Thăm Minh Triết
Ngày đăng: 08:54 19/04/20
Sau khi Minh Vũ ra ngoài không lâu, cô như con bạch tuộc, quấn chặt lấy anh không buông
Là vợ chồng, tuy kết hôn chưa được bao lâu nhưng đủ để anh hiểu cô là người như thế nào, với cái hành động này của cô, anh đoán chắc rằng cô muốn xin xỏ anh cái gì
" Có gì cứ nói, em không cần quấn chặt lấy anh không buông như thế! "
Nghe anh mở miệng nói như thế, cô vui vẻ mỉm cười, vội đáp:
" Em muốn về nhà, chúng ta trở lại thành phố đi, em không muốn ở lại bệnh viện lâu hơn nữa đâu, hơn nữa em bắt đầu nhớ ca ca rồi! "
Tịch Mộ Thần chỉ mỉm cười chứ không nói gì, anh biết điều cô muốn xin xỏ ở anh là gì chứ, vừa nãy nghe Minh Vũ nhắc đến Tiêu Cảnh Thiên thôi thì đã quấn chặt lấy anh không buông rồi
Muốn về gặp nam nhân khác ư? Nằm mơ đi nhé!
" Không cần quan tâm anh ta, có anh ở đây với em là đủ rồi! "
" Ngày nào em thì chẳng nhìn thấy mặt anh, em chán nhìn mặt anh rồi, muốn gặp ca ca! "
Tiêu Tiểu Tịch khoanh tay trước ngực hờn dỗi nói, cô không để ý đến người đàn ông nào đó đang đanh mặt nhìn cô, trên trán, Tịch Mộ Thần hiện rõ ba vạch đen
Lại cả gan dám bảo chán nhìn mặt mình? Được, xem ra gan cái gan nhỏ bé kia ngày càng lớn hơn rồi!
Tịch Mộ Thần " hừ " một tiếng, anh nói:
" Em đó, cái gì mà bảo chán nhìn mặt anh hả? Có phải muốn tạo phản rồi hay không, lại dám ở trước mặt chồng của mình nói những lời không nên nói đó! "
Ngón tay thon dài đưa lên, Tịch Mộ Thần không chút nương tay, trừng trị cái má của cô
" Anh làm gì vậy...đau đau, mau buông tay! "
Cô nhăn mặt nhăn mày tỏ thái độ, bàn tay nhỏ bé đưa lên nắm lấy tay anh lại
" Biết đau rồi sao? Đã biết lỗi của mình hay chưa, hả? "
" Biết, em biết lỗi rồi! Xin lỗi mà "
Hừ, không cho cô một bài học như thế để xem xem cô có biết chữ sợ là gì hay không
" Đau quá, anh không thể nhẹ tay được hay sao? "
" Tốt! Như vậy mới xứng là người của Tịch Mộ Thần này, nhưng các người không cần quá lo lắng cho sự an nguy của ta, ta có thể tự mình lo được chúng. Chỉ là... ". Tịch Mộ Thần đang nói bỗng nhiên ngưng lại một chút, bàn tay to lớn phủ lên bàn tay nhỏ bé của cô nắm trọn, cô theo hành động này của anh cũng bất giác nhìn xuống theo
" Chỉ cần các người bảo vệ tốt cho cô ấy là được! "
Minh Triết: " Lão đại yên tâm, thuộc hạ tuyệt nhiên sẽ bảo vệ tốt cho chị dâu! "
Gương mặt của cô bất tri bất giác bỗng ửng hồng lên, muốn rút tay về nhưng Tịch Mộ Thần lại giữ chặt không buông
" Phải rồi lão đại, thuộc hạ có nghe Vũ nói rằng hai người dự định sẽ về thành phố sao? "
" Chỉ là dự định, còn vết thương của người và việc cô ấy mang thai nữa! "
Vì cô đang mang thai, hôm qua lại bị thương ở vùng bụng nên anh muốn đợi cho khi nào vết thương của cô lành lặn sau đó mới xem xét việc mẹ con cô ổn rồi mới trở về. Hơn nữa, tuy nói như thế nhưng Tịch Mộ Thần cũng không phải là không lo lắng cho thủ hạ của mình
Minh Triết: " Lão đại tôi không sao, nếu như ngài và chị dâu có việc thì nên về trước, Vũ sẽ ở lại đây với tôi "
Minh Vũ: " Phải đó lão đại, bác sĩ cũng dặn qua chỉ cần để anh Triết dưỡng thương tốt thì vết thương sẽ hồi phục nhanh thôi! "
Minh Triết cũng biết về việc Tiêu Cảnh Thiên, anh trai của cô đồng thời cũng là anh vợ của Tịch Mộ Thần gọi đến rất nhiều lần vì nôn nóng muốn gặp được cô. Lão đại tuy nói như thế nhưng anh biết vết thương trên người cô chỉ có ở phần bụng, cũng không đáng lo lắm, cô và anh có thể xuất viện trước được
Anh không muốn lão đại vì chút vết thương này của mình mà làm chị dâu không thể gặp được gia đình mình
" Thần, vết thương của em không sao, không đáng lo...em muốn trở về gặp ca ca! "
Tịch Mộ Thần lưỡng lự một chút cũng quyết định:
" Vũ ở đây cùng cậu chăm sóc, tôi để lại hai người với các cậu. Trong khoảng thời gian này cứ yên tâm dưỡng thương đi, khi nào cậu khỏe hẳn rồi, hai người mới đến! "
" Lão đại... "
Nhìn thấy anh cùng cô đứng lên, Minh Triết vội gọi lại
Tịch Mộ Thần ôm eo cô xoay người đến hướng cửa
" Cứ coi như ngày nghỉ phép các cậu đáng được nhận đi! "
Sau đó Tịch Mộ Thần cùng cô ra khỏi căn phòng