Bà Xã Về Đây Anh Thương

Chương 6 : Cần Được Dạy Dỗ Lại Mới Thành Đứa Trẻ Ngoan

Ngày đăng: 08:53 19/04/20


Lúc cô thức dậy cũng đã là giờ trưa rồi, cả người cô đau ê ẩm. Tịch Mộ Thần đáng ghét, đêm qua lại tham lam như thế, cô đã không biết rằng anh đã muốn cô bao nhiêu lần. Chỉ biết rằng anh hành hạ cô suốt đêm, bây giờ thức dậy lại thành ra như này



Cô thở dài. Ai biểu cô lại xui xẻo, lấy trúng một tên đại biến thái và cầm thú như Tịch Mộ Thần kia chứ? Bây giờ lại hại mình ra như thế này...



Cô cầm điện thoại xem giờ thì thấy anh nhắn tin tới, là tin nhắn của anh nhắn từ một tiếng trước



- Tiểu Tịch ngoan, thức dậy rồi nhớ ăn uống đầy đủ. Anh có việc gấp phải bay sang New York giải quyết vài chuyện, xong việc anh sẽ về với em. Chỉ hai ngày thôi. Chờ anh



Cô khẽ mỉm cười, anh lại vẫn còn quan tâm đến cô. Nhưng mà... Anh thật sự là có việc gấp như thế ư? Là đột xuất? Vì sao hôm qua lại không nghe anh cập nhật đến chuyện này với cô? Thôi kệ, dù dì đây cũng là việc riêng của anh, anh không muốn nói cũng được



Lách cách, lách cách. Tiếng bàn phím từ trong điện thoại vang ra, cô nhấn từng chữ từng chữ và đáp lại lời nhắn của anh



- Anh đừng lo, em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mà. Anh nhớ cũng phải như vậy đó, còn nữa nếu như để em biết được anh có tình nhân bên ngoài em nhất định không tha cho anh



...



Tịch Mộ Thần đang ngồi trên máy bay tư nhân của mình cùng với Phong Hàn ngồi phía bên kia



Phong Hàn theo anh sang New York còn Lục Minh Hạo thì ở lại thay anh giải quyết việc trong công ty, sẵn đây lại giúp anh chăm sóc cho cô trong thời gian anh đi vắng



" Làm sao? Không nỡ xa cô ấy? "



Tịch Mộ Thần đang u sầu vì nhớ cô, anh chống tay nhìn ra ngoài. Nghe Phong Hàn nói như thế bỗng dưng hình ảnh cô lại ùa về trong tâm trí anh, nhất là đêm hôm qua. Tịch Mộ Thần nhếch môi cười hài lòng



" Ừ, quả thật là không nỡ xa! " Tịch Mộ Thần thẳng thắn thừa nhận



Phong Hàn đưa tay đẩy gọng kính trên mắt lên: " Chỉ hai ngày mà thôi, không lâu lắm đâu. Đừng làm quá lên như thế chứ? "



Tịch Mộ Thần quay mặt sang nhìn Phong Hàn. Vẻ mặt cười như không cười, anh nói: " Tôi chỉ sợ bản thân kìm lòng không được mà cho người đem cô ấy sang đây! "



Phong Hàn dáng vẻ nghiêm túc nhìn anh: " Mộ Thần, tôi biết cậu rất yêu Tiểu Tịch. Cô ấy chính là người quan trọng nhất trong cuộc đời cậu, và cũng chính là điểm yếu lớn nhất có ở cậu! "




Công việc ở New York anh đã nhanh chóng giải quyết xong cùng với sự trợ giúp của Phong Hàn. Vì đã xong việc và không muốn ở đây thêm nhung nhớ đến cô nên anh đã lập tức lên máy bay tư nhân của mình mà cùng Phong Hàn trở về Trung Quốc



Thật không ngờ trên đường đến sân bay trở về Trung Quốc thì nghe lão quản gia báo cáo tình hình của cô như thế anh thật không hài lòng một tí nào



Đứng dưới nhà, Tịch Mộ Thần ngước mặt nhìn lên phòng ngủ của cả hai. Anh vừa nhìn thấy ánh đèn phòng vừa tắt, đã gần mười một giờ như thế mà mới tắt đèn đi ngủ? Tịch Mộ Thần khẽ nhíu mày. Đã ăn uống không đầy đủ mà cô lại còn thức khuya chơi game?... Hừ, được lắm. Để xem xem tối nay anh xử lý cô ra sao



Vừa nghĩ xong Tịch Mộ Thần lập tức đi vào nhà, quản gia nhìn thấy anh trở về liền cúi đầu chào



" Mừng cậu đã về nhà, thiếu gia! ". Quản gia cung kính chào gia chủ



Anh chẳng màng quan tâm đến lời nói của quản gia, lập tức bước chân lên phòng



Cô chỉ vừa mới liêm diêm ngủ thôi, bỗng dưng cửa phòng bị mở ra. Trong màn đêm tối và ánh mắt mơ hồ vì mệt mỏi cô nhìn thấy một bóng đen cao to ở trước mắt. Không để cô mở miệng nói câu nào, một đôi môi bạc mỏng nhanh chóng áp lên môi cô



Tịch Mộ Thần hài lòng buông môi cô ra vì đã thỏa mãn được nỗi nhung nhớ. Gương mặt nhỏ nhắn áp vào lòng ngực anh thở hổn hển, cô đã tưởng rằng mình sắp chết vì thiếu dưỡng khí



Tịch Mộ Thần cưng chiều vòng tay ôm cô, mùi hương bạc hà quen thuộc từ anh xộc thẳng lên mũi cô. Cô ngẩn mặt nhìn anh trong màn đêm, giọng nói nhỏ nhẹ nghe vô cùng êm tai của cô cất lên



" Mộ Thần?... Anh về rồi! "



" Tiểu Tịch, em thật không ngoan. Anh đã dặn em những gì nhỉ? ". Giọng nói của anh trầm ấm lại khàn khàn, nhỏ nhẹ vang lên bên tai cô



Cô không trả lời anh, vòng tay ôm lấy thắt lưng anh. Gương mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào lòng ngực anh



" Em nhớ anh! "



Câu nói của cô làm trái tim anh mềm nhũn. Anh cúi đầu hôn lên môi cô: " Anh cũng nhớ em...nhưng điều này sẽ không thay đổi được việc anh sẽ phạt em vì tội không nghe lời! "



Vừa nói xong anh đã đè cô nằm xuống chiếc giường to lớn mềm mại. Môi anh dính chặt lấy môi cô lưu luyến hương vị ngọt ngào chỉ riêng cô mới có không rời