Bà Xã Về Đây Anh Thương

Chương 94 : Trị Thương

Ngày đăng: 08:54 19/04/20


" Viện binh của chúng ta cuối cùng cũng đã tới! "



Doãn Thiên Phong cùng những người khác nhìn theo hướng ra ngoài cửa



Phong Hàn ung dung bước vào, theo sau đó là những tiếp viện khác



Tiếp viện tới người tuy không nhiều nhưng thật ra Phong Hàn đã sắp xếp những lính bắn tỉa ở khu vực xung quanh này cho nên họ không cần lo về điều gì nữa vì tình thế đã thay đổi. Bất cứ lúc nào bọn người Doãn Thiên Phong manh động thì sẽ không thể đánh thắng nổi bên Tịch Mộ Thần



Một thuộc hạ bên Doãn Thiên Phong nhìn thấy cục diện đã thay đổi nên trong người có chút bất an



" Chúng ta đã bị bao vậy rồi! "



" Dù cho số bên đây có nhiều nhưng còn lính bắn tỉa thì sao? Chúng ta không một ai biết rằng những người đó đang ẩn nấp ở đâu xung quanh đây! "



Doãn Thiên Phong nghe bọn họ nói như thế cũng biết cục diện bây giờ đã thay đổi, cho dù có cùng nhau hai bên chiến đấu đi chăng nữa thì phần thắng chắc chắn sẽ không nằm về phía này!



Phong Hàn: " Chúng tôi đã bao vây toàn bộ chỗ này! Tốt nhất là nên nhanh chóng đầu hàng để có thể nhận được sự khoang dung "



Bây giờ thật sự đã cùng đường rồi. Cuộc chơi này, người thắng chính là Tịch Mộ Thần...



Sau khi Doãn Thiên Phong chịu thua trước Tịch Mộ Thần thì Phong Hàn cùng Lục Minh Hạo đã ở lại cùng với những người khác để xử lý những việc ở đây



Tịch Mộ Thần đã ôm cô đi cùng vài thuộc hạ rời đi trước để có thể nhanh chóng đến bệnh viện chữa trị vết thương cho cô cũng như vết thương trên bả vai anh



Mặc dù bị thương nặng như thế nhưng ban đầu lúc bọn họ ra ngoài Tịch Mộ Thần đã hung hăng ngăn cản cho những ai dám đến gần cô. Chỉ có anh mới có thể ôm cũng như gần gũi với cô, anh không cho phép bất cứ tên đàn ông nào lại gần cô cả!



Thuộc hạ có chút khó xử cũng như lúng túng trước hành động của anh



Nhìn thấy vết thương trên bả vai không ngừng chảy máu của Tịch Mộ Thần, bị thương nặng như thế nhưng cái tính chiếm hữu ấy lại rất tăng cao chứ không hề có hiện tượng giảm đi



Có lẽ anh đã rất gắng gượng chịu đau đớn như thế chứ không để cho bất kỳ nam nhân nào ở đây chạm tay vào cô



Lục Minh Hạo nhìn Tịch Mộ Thần bày ra dáng vẻ như rất ung dung cùng cô ra ngoài trong lòng không khỏi khẽ thở dài



" Đúng thật là chứng nào tật nấy! Dù bị thương như thế cũng rất gắng gượng vì Tiểu Tịch "



Thuộc hạ đứng bên cạnh không ngừng dõi mắt nhìn theo bóng dáng của anh và cô cứ thế rời đi trong tình trạng ai nấy đều bị thương trong lòng không khỏi lo lắng và xót xắng



" Lão đại... " Huhu đừng tuyệt tình phụ lòng tốt của thuộc hạ như thế chứ! Người nỡ lòng nào lại vứt bỏ thuộc hạ tại đây...



" Lão đại chờ thuộc hạ với!!! "




Hừm...còn rất nhiều chuyện nữa liên quan đến mấy người này nhưng nhiều quá lại nhớ không hết...



" Haz mình quan tâm họ làm gì chứ? Cũng chẳng có liên quan đến mình mà mình lại đứng đây nhiều chuyện như thế...không quan tâm, không quan tâm! "



Trong lúc Cao Phó đứng nghĩ ngợi gì đó bỗng chạy tới là một vị y tá nhìn có vẻ rất gấp gáp



" Bác sĩ Cao! Tịch phu nhân hiện đang được chúng tôi chữa trị vết thương nhưng còn Tịch tổng thì lại cứ không chịu đi xử lý vết thương của mình mà cứ bảo rằng phải chờ cô ấy tỉnh lại mới yên tâm! "



Cao Phó nghe xong liền có chút rầu rĩ



" Cái gì mà thương vợ quá vậy? Đợi cô ấy tỉnh lại mới đi chữa trị vết thương thì cậu ta đã chết vì nhiễm trùng hoặc mất máu mất rồi! "



" Bác sĩ Cao chúng tôi đã cố gắng khuyên nhủ nhưng không có tác dụng, ngài ấy còn hung dữ đe dọa chúng tôi rằng chúng tôi còn lải nhải nữa anh ta sẽ cắt lưỡi chúng tôi! "



Cao Phó nghe lại càng rầu rĩ hơn, miệng không ngừng bất mãn lẩm bẩm:



" Tên gia hỏa chết tiệt! Tốt nhất nên chết sớm đi cho lành...đi thôi! "



Y tá có chút ngây ngốc nói: " Đi? Đi đâu cơ bác sĩ Cao? "



Cao Phó nghe y tá nói thế liền quay đầu lại nhìn cô ấy mỉm cười:



" Dĩ nhiên là cứu người rồi...! "



Cao Phó thật sự đã mất gần hai mươi phút để có thể thành công khuyên nhủ Tịch Mộ Thần chữa trị vết thương trên bả vai



Vết thương trên vai lẫn những lần tác động mạnh lên nó khiến máu thấm một mảng trên áo anh, Cao Phó nhìn mà lắc đầu:



" Cậu chịu được như thế bằng cách nào thế? Nhìn xem, máu thấm một mảng rất lớn trên áo đấy! "



" Như thế nào không quan trọng! Nhanh nhanh chữa trị vết thương cho tôi "



Tịch Mộ Thần cao ngạo nói khiến Cao Phó trong lòng có chút khó chịu, miệng không ngừng lẩm bẩm:



" Tự kiêu! "



" Cái gì? "



" A không...không có gì! Tôi chỉ bảo rằng cô ấy hiện đang hôn mê nên có lẽ đến sáng ngày mai mới có thể tỉnh dậy được nên cậu không cần phải lo! "