Bạc Kiếp (Gả Cho Anh)

Chương 17 :

Ngày đăng: 08:42 19/04/20


Sau khi ghi hình xong, Minh cùng bác sĩ Nam hẹn nhau đi ăn. Minh cũng có rất nhiều điều muốn nói với Nam.



Lúc hai người vừa đi ra liền gặp Tông Dân đi vào, Minh nhìn thấy anh nhưng cũng chẳng thèm chào hỏi, cô cứ một đường kéo tay bác sĩ Nam đi mất.



Tông Dân nhìn theo cô, mày anh cau lại, ngoắc ngoắc tay với trợ lý Kiệt đang đứng sau. Giọng không mấy vui vẻ, anh hỏi:



- Ai đi cùng Phương Minh vậy?



Trợ lý Kiệt nhìn theo một hồi, như nhớ ra điều gì liền nói:



- À đấy là bác sĩ Nam khách mời chương trình mới của đài mình, nghe nói cô Minh đang dẫn chương trình đó thưa Phó Tổng.



Bác sĩ Nam sao? Khách mời sao lại thân thiết kéo tay kéo chân đến vậy?



Bác sĩ Nam...tên này nghe quen quá... hình như là...



____....____



Minh cùng bác sĩ Nam đi đến một nhà hàng Hàn Quốc, hai người ngồi hàn thuyên ôm lại chuyện cũ rất lâu, bao nhiêu kỷ niệm ở bệnh viện tâm thần truyền về, sống động đến mức Minh nghĩ thôi cũng cảm thấy đau lòng.



Minh gắp cho bác sĩ Nam một miếng thịt bò nướng, cô nhẹ nhàng nói:



- Thật sự thì sau khi thoát ra tôi bị xe đụng trúng lúc tỉnh dậy chỉ còn tiền trên người, số điện thoại anh cho đã mất. Sau đấy tôi có nhờ người tìm anh nhưng không tìm được, người ta báo lại anh không còn lại ở bệnh viện đó nữa.



Bác sĩ Nam cười cười, anh thong thả nói:



- Sau khi giúp cô trốn đi, tôi cũng xin nghỉ việc ở đó, thời gian sau tôi đi Hàn, cũng vừa về nước.



Minh gật gù, nghe bác sĩ Nam nói vậy cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào. Hơn một năm qua việc làm cô áy náy nhất chắc có lẽ là không tìm được bác sĩ Nam để báo đáp ơn cứu mạng của anh. Sau khi cô tỉnh dậy cô có nhờ người của Tông Dân tìm kiếm nhưng không có kết quả, thời gian đó cô lại quá bận với việc thay đổi hình tượng nên cũng dần quên mất. Mặc dù sau này cô vẫn nhờ thám tử tìm kiếm thông tin của anh nhưng kết quả đều không tìm được giống như anh đã bay hơi mất khỏi đất nước này vậy. May quá đến bây giờ thì cô cũng gặp lại được anh rồi.



Bác sĩ Nam nhìn cô, trên gương mặt anh vẫn giữ nét cưới nhưng trong lòng lại phức tạp đủ vị. Một năm qua anh không đi tìm cô cũng có lý do... anh sống cũng không hề được yên ổn...



- Không sao, tôi cũng bận quá nên mới không tìm cô. Cô không cần tự trách mình, tôi thật sự cũng quên mất là đã cho cô số điện thoại.



Minh mỉm cười, cô rót cho anh một chút bia lạnh đặc sản của nhà hàng, vui vẻ nói:



- Thôi thôi quên chuyện cũ đi, bây giờ tôi và anh đều tốt rồi. Ly này, tôi tạ ơn anh vì đã giúp đỡ tôi trong thời gian tôi khốn khổ nhất, cảm ơn anh rất nhiều. Sau này nếu có chuyện gì nhờ vả anh chỉ cần nói với tôi một câu, chỉ cần trong khả năng của tôi tôi nhất định sẽ giúp.



Bác sĩ Nam gật đầu, nụ cười trên môi vẫn giữ:



- Có việc tôi nhờ chưa chắc cô đã làm được..



Vừa hay nhà hàng đổi một bản nhạc rap, cô lại không nghe được bác sĩ Nam nói gì. Minh đặt ly bia xuống, cô nheo nheo mắt hỏi lại:



- Bác sĩ Nam, anh nói gì?



Bác sĩ Nam lắc lắc đầu nếu cô đã không nghe được thì thôi, anh cũng chưa bao giờ muốn mạo hiểm đối với cô. Cô...không nghe được lại càng tốt.



- Không có gì, tôi nói cô uống ít thôi.



Minh cười sảng khoái, cô lại rót thêm một ly:



- Hơn năm qua cái gì tôi học cũng tệ riêng chỉ có việc uống bia là trông ra trò phết. Hôm nay gặp lại không say không về nha.



Nói rồi cô nâng ly bia lên, vừa đưa đến miệng chưa kịp uống đã bị người khác giật mất.



- Em uống gì nhiều vậy?



Minh cau mày, trước mắt cô là Tông Dân, anh đứng nhìn cô gương mặt khá là không vui.



- Sao anh lại ở đây?



Tông Dân đặt ly bia xuống, anh ngoắc ngoắc cô ngồi xê vào trong, sau đó anh tự nhiên ngồi xuống, điệu bộ khá là đắc ý.



- Tôi vô tình đi ăn ở đây, gặp em thì...



Anh chưa nói hết câu đã thấy Minh cầm ly bia lên tu một phát cạn sạch. Tông Dân nhíu mày, anh hét lên:
Cô nhân viên biết Hiền là con gái cưng của ông Lâm, mà địa vị của ông Lâm ở thành phố này không phải là nhỏ. Mấy lần Hiền đến đây mua đồ với thái độ này kia nhưng bọn nhân viên cô đều nhắm mắt cho qua hết, chẳng may làm Hiền phật lòng thì xác định ngày mai kiểu gì cũng bị khiển trách trừ lương hoặc nặng nữa là bị đuổi đi. Cô ấy kéo tay Minh, vừa nói vừa run rẩy:



- Cô bỏ qua đi, đừng làm lớn chuyện, bỏ qua đi cô.



Minh nhìn thái độ của cô nhân viên, trong lòng cô thật sự khá xót, cái dáng vẻ sợ hãi này chẳng khác gì cô của một năm về trước... yếu đuối... thấp hèn... sợ sệt...



Minh vỗ vỗ tay cô nhân viên trấn an:



- Không sao, tôi không sợ, chuyện này không liên quan đến cô đâu cô đừng lo.



Hiền bị tát rõ đau, một bên má của cô ta ửng đỏ rực. Da mặt Hiền rất đẹp lại trắng, bị Minh tát thiếu chút nữa là bị hủy dung luôn rồi còn gì. Hiền tức điên lên, cô ta nhào đến chỗ Minh quyết ăn thua đủ:



- Mày đánh tao, con đ.ỉ này, mày nghĩ ba tao để yên cho mày sao?



Hiền xông đến nhưng khi thấy Minh vung sẵn tay, cô ả liền rụt người lại, không dám đến gần.



Minh bật cười, cô nhếch môi nói:



- Mày biết sợ sao, sau này gặp tao nên bỏ thái độ lòi lõm ấy đi. Mày nghĩ tao vẫn còn sợ mày như một năm trước à?



Hiền hai mắt trợn to, ả hét lên:



- Tao nhất định sẽ giết chết mày!



Minh vẫn cười, nụ cười dường như tươi thêm một chút:



- Bản lĩnh mày để đâu lấy ra tao xem nào, giết tao à nếu ngày mai hoặc ngày kia tao tự dưng chết thì mày biết rồi đó, tội mày thoát được sao? Tao cảnh cáo mày, bớt to mồm tao sẽ suy nghĩ lại một chút... con ếch chết tại cái miệng đấy.



Hiền chỉ vào Minh, cô ả tức đến điên người nhưng lại không dám làm gì cô. Hiền và bà Dung điều biết cô chính là Minh nhưng Long lại không cho cô ta làm hại đến Minh. Tất nhiên Hiền sẽ nổi điên lên không đồng ý nhưng khi nghe Long nói Tông Dân đứng sau Minh không phải loại người tầm thường cô ả cũng có chút sợ trong lòng. Mà mấy ngày trước công ty con của Long bị triệu tập điều tra cô ta nghe sơ qua ông Lâm nói có thể là do anh em của Tông Dân nhúng tay gây chuyện. Đến ba cô ả còn chưa làm gì được thì đừng nói là ả ta.



Nhưng một phần cũng do Minh, cô bây giờ không còn nhu hèn như trước nữa, khí thế cường đại ngang ngược làm cho Hiền thật sự sợ hãi. Cái tát kia rõ đau, phải là lực mạnh thế nào mới tát ra được như thế?



Nghĩ đến mà buốt da, Hiền chẳng vội đem da thịt của mình ra cho Minh hành hạ. Nhưng mà món nợ này để xem cô làm sao trả lại cả vốn lẫn lời cho con ả Minh đây, cứ chờ mà xem.



Minh thấy Hiền định đi, cô liền kéo cô ta lại, ung dung nói:



- Khoan, cô làm hỏng cà vạt thì nên đền đi chứ, bộ muốn đi là đi à?



Hiền nhìn cái cà vạt nhăn nheo dưới đất, cô ả nhếch môi cười:



- Cái mày thích trước sau gì cũng bị tao dẫm đạp như thế vậy đấy. Sáng mắt lên đi đừng hoang tưởng nữa haha..



Minh cảm thấy hết sức buồn cười, cô lại chỉ vào cái cà vạt đặt chính giữa quầy trưng bày. Cái này rất đẹp nhưng Minh dường như thấy nó không hợp lắm với Tông Dân... nhưng mà cái kia cũng đã hỏng, cái này xem như là sự lựa chọn xuất sắc.



- Tôi cần thiết phải chọn cái hỏng, cô nhìn đi cái này vừa đẹp lại vừa đắc hơn cái kia rất nhiều. Con người tôi không tiếc những cái đã cũ, cô tính tiền nhanh nhanh đi. Để lâu người ta chê cười vào mặt cô đấy.



Hiền tức muốn thổ huyết nhưng ả lại không thể làm gì khác, đồ là do ả làm hư, không đền tất nhiên không được. Sau khi tính tiền xong, Hiền một bụng hậm hực đi ra ngoài, khi đi ngang qua Minh cô ả cũng không quên châm chọc:



- Bám chân đàn ông thì hay ho à, nói tóm lại cũng là dòng đ.ỉ thôi mà.



Minh không tỏ ra tức giận gì, cô chỉ ung dung trả lời lại:



- Ấy thế mà có người mãi chẳng bám được chân đàn ông, cô về bảo anh nhà cô bớt thả dê đến chỗ tôi đi. Loại người như vợ chồng cô tôi xem không đến nửa con mắt... còn nữa bảo tôi là đ.ỉ thì nên xem lại mình có giống máy bay bao nuôi cả nhà phi công trẻ không nhé...haha...



Hiền lại thêm một bụng tức tối, ả dậm chân cạch cạch mấy cái, sau cũng đùng đùng bỏ đi mất. Mà Minh ở lại đây sau khi giải quyết xong xuôi với Hiền vẫn chẳng thấy bác sĩ Nam bước ra.



Mãi đến khi cô chọn thêm được một cái cà vạt khác nữa cho Tông Dân thì anh mới đi ra, bộ dáng có chút như vừa ngủ say tỉnh dậy. Thấy cô nhìn anh ngượng ngùng nói:



- Tôi xin lỗi, nghe điện thoại một người bạn xong tự dưng mệt mỏi dựa vào tường lại ngủ quên mất. Khi nãy mà không có người gõ cửa phòng thay đồ chắc tôi ngủ luôn đến tối mất thôi.



Minh nghe anh nói, cô cảm thấy thật sự không chân thật lắm nhưng cũng không vạch trần anh:



- Ừ anh về nghỉ ngơi một chút đi, làm việc nhiều cũng không tốt.



Bác sĩ Nam gật đầu, gương mặt anh thật sự rất mệt mỏi....Minh nhìn theo bóng lưng gầy phiu của anh, cô bỗng chốc không biết nói thế nào. Cô thật sự không nhìn lầm, khi nãy cô thấy anh ấy đã bước ra là sự thật. Vậy thì anh là đang sợ Hiền sao???