Bạc Kiếp (Gả Cho Anh)

Chương 16 :

Ngày đăng: 08:42 19/04/20


Tông Dân kéo Minh vào phòng trong, suốt đường đi anh cũng không nói gì với cô. Minh có chút không hiểu vì sao mới khi nãy còn vui vẻ mà giờ anh lại thế này.



- Tông Dân...anh sao thế?



Minh vừa kéo tay anh vừa hỏi. Tông Dân đang nắm tay cô, nghe cô hỏi anh quay lại nhìn, gương mặt cô phiếm hồng vì đi nhanh, anh cảm thấy mình có chút kích động, đây là việc anh chưa bao giờ phạm phải. Nhưng mà...vì sao Minh lại kéo anh vào trong, cô còn xót cho người đàn ông kia sao?



Phía sau có đoàn người vừa nói vừa cười đi đến, người đi đầu dường như không hề thấy sự hiện diện của Minh mà lối đi vào phòng bao lại khá hẹp, Tông Dân sợ Minh bị người đi đầu kia va vào, anh kéo cô lại phía anh, bao bọc cô trong vòng tay vững chắc. Minh được anh ôm lấy, cô có chút hoảng hốt, cả người cô dán chặt vào lồng ngực anh, nghe được cả tiếng tin anh đập từng hồi từng hồi. Cô vô thức áp sát vào ngực anh, ấm áp... thật sự rất ấm.



Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm ấm của Tông Dân:



- Đi vào thôi, em lạnh rồi.



Cô vô thức gật gật đầu, hai má cô giờ đây đỏ ửng như vừa ngồi quanh bếp lửa. Tim cô cũng không hiểu sao lại đập nhanh hơn một chút rồi... thật là... khó hiểu mà.



Anh kéo cô vào trong phòng, sau khi gọi món hai người lại rơi vào trầm mặc. Thấy không khí có chút gì đó căng thẳng, cô bèn đứng dậy đi vệ sinh.



Cô thật sự không hiểu vì sao Tông Dân lại như thế, càng không hiểu hơn vì sao chính bản thân cô lại sinh ra cái cảm giác hồi hộp cứ như lúc mới yêu...



Mới yêu!!! Không, không thể nào như thế được đâu, không.



Vừa đi vừa loay hoay suy nghĩ, cô lại không để ý đến phía trước là có ai đi đến. Đến khi thấy có người đang hướng về phía cô, gương mặt lại quá đỗi quen thuộc, cô mới vội quay lay đi về phòng nhưng không may đã bị người kia bắt lại được.



- Minh em nói chuyện với anh một lát.



Minh không còn cách nào khác, cô chỉ có thể mỉm cười trốn tránh anh ta:



- À anh Long đây sao, anh tìm tôi có chuyện gì vậy?



Long nhìn Minh, anh vội nắm lấy tay cô, lời nói gấp gáp:



- Anh biết là em, em đừng giấu anh, anh biết là em mà Minh.



Minh cố vùng tay ra khỏi anh, nụ cười trên môi cô vẫn giữ mặc dù ý cười dường như chẳng còn nữa.



- Anh Long, chắc anh nhầm rồi, tôi tên Minh nhưng là Tông Phương Minh chắc không có liên quan gì với tên Minh mà anh vừa nhắc đến.



Long vẫn không từ bỏ ý định, anh nắm lấy tay cô càng chặt, gần như là cô không thể vùng ra được.



- Anh biết em vẫn còn yêu anh, em không cần giấu anh nữa...Anh...anh cũng nhớ em nhiều lắm, chỉ một thời gian nữa thôi là anh với em lại được ở bên nhau rồi.



Minh cố vùng tay khỏi tên Long nhưng dù cho cô có cáu véo thế nào anh ta vẫn không chịu thả tay cô ra. Những lời nói kia của Long, cô càng nghe càng cảm thấy ghê tởm, cái gì mà cô còn yêu hắn, cái gì mà sắp ở được bên nhau? Ghê tởm, quá mức ghê tởm... Nếu đã chọn Hiền thì nên sống tốt với cô ta, còn nếu chọn cô... hắn đã từ bỏ chọn cô rồi.




_____...._____



Mấy ngày sau, Tông Dân vẫn không nói chuyện với Minh, ngoài chương trình tin tức 7 giờ cô và anh dẫn chung ra, anh vẫn không nói với cô cái gì. Thật sự cũng không phải anh giận cô, anh hình như đã nghĩ thông suốt rồi, yêu một người con gái nhiều vết thương lòng như cô anh không nên bộp chộp được, chỉ có thể từ từ nhẹ nhàng và từ tốn. Nhưng lý do vì sao anh không nói chuyện với cô, anh cũng không hiểu được. Anh có chút sợ cô, sợ phải đối mặt với tình cảm thật lòng của cô...



Mà Minh ở đây cũng không dễ chịu gì mấy, anh không muốn nói chuyện với cô, cô lại nghĩ anh giận cô thật sự. Nhưng mà tại sao anh giận cô cô lại không thể hiểu được, anh cứ như tên đàn bà đến ngày, lâu lâu lại giận thật là khiến cô không thêm hiểu nổi mà. Cứ thế cô giận ngược lại anh, mặc kệ anh muốn giận bao lâu thì giận.



À ừm nói sơ về nhà đài, từ khi hai con người thich ngược giận hờn nhau thì trong nhà đài không khí cũng có chút dọa người. Minh thì không sao, cô vẫn làm việc bình thường nhưng tên Phó Tổng nào đó lại hay hạch sách đủ điều khiến lòng nhân viên vô cùng bức bối. Kiện, mọi người thật sự rất muốn kiện mà...



Minh ngoài dẫn bản tin chung với Tông Dân, cô cũng được nhà đài sắp xếp dẫn thêm một vài chương trình nhỏ. Độ phủ sóng của cô dần tăng lên khiến Mộc Trà mấy bận đập đồ tanh bành, nhưng mà càng bức xúc khó chịu Mộc Trà lại càng bị cắt giảm chương trình, cứ như cô ta hết hạn được bao nuôi từ đại gia vậy đấy. Nguyên nhân vì sao Mộc Trà liên tục bị thanh lý hợp đồng, cắt giảm chương trình chắc chỉ có mình Tông Dân biết. Ai biểu cô ta đụng ai không đụng lại đụng với người tình trong mộng của Phó Tổng, xem như cô ta xui xẻo đi. Xui xui!



_____.._____



Hôm nay Minh có chương trình về y học, khách mời xuyên suốt là một bác sĩ khoa tâm thần rất nổi tiếng. Chương trình này cũng là chương trình mới, nhà đài giành riêng chương trình này cho cô, khách mời suốt 12 tập cũng chỉ có một người cho nên độ khó của chương trình cũng giảm xuống.



10 giờ ghi hình mà 9 giờ 45 phút vị bác sĩ mới đến, anh đến muộn là vì có bệnh nhân phát bệnh nên đi trễ hơn dự định. Minh nghe việc bác sĩ báo đến muộn cũng không lấy khó chịu, cô đối với bác sĩ luôn còn một sự cảm thông đặc biệt, nhất là với những bác sĩ chuyên khoa tâm thần.



Lúc khách mời đến Minh cũng vừa trang điểm xong, nghe tiếng chào hỏi của bác sĩ, cô tự giác cảm thấy rất quen tai. Đến khi ngước lên nhìn vị bác sĩ cô cảm thấy máu toàn thân như muốn dâng trào, bao nhiêu cảm xúc trong người hiện giờ không có bút mực nào tả được.



Nam...là bác sĩ Nam đây mà!



Chân cô vô thức đi lại phía anh, hốc mắt ửng đỏ, giọng cô cũng run rẩy theo:



- Bác sĩ Nam..



Bác sĩ Nam một thân sơ mi trắng áo blues sạch sẽ, anh đứng trước mặt cô, gương mặt điển trai thanh nhã. Đưa tay bắt lấy tay cô, anh vui vẻ nói:



- Chào em Minh, lại gặp được em rồi, tôi tên Nguyễn Kha Nam là bác sĩ chuyên khoa tâm thần bệnh viện tâm thần thành phố HCM. Rất hanh hận lại gặp được em.



Minh mỉm cười, nước mắt lại rơi xuống... Bác sĩ Nam người đưa cô thoát khỏi tay tử thần, là ân nhân cứu mạng thứ hai của cô mà suốt đời này cô không thể nào quên được.



Bác sĩ Nam nhìn cô, gương mặt anh vẫn bình tĩnh nhưng đáy mắt lại run rẩy không ngừng. Anh tìm cô lâu rồi... mãi đến bây giờ mới có cơ hội được tiếp cận với cô. Thật là tốt quá!



- Có gì phải khóc, cô mạnh mẽ lắm mà.



Minh gật gật đầu, lau đi nước mắt nơi khóe mi, nụ cười trên môi lan rộng thêm vài phần.



- Ừ tôi vốn mạnh mẽ mà.



Nói rồi cả hai cùng bật cười, phía trên đạo diễn cũng yêu cầu vào vị trí, ghi hình bắt đầu.