Bạc Kiếp (Gả Cho Anh)

Chương 15 :

Ngày đăng: 08:42 19/04/20


Chương trình 9 giờ quay, 8 giờ 45 phút đạo diễn Đức nhắc lại một lần nữa:



- Anh em kiểm tra lại một lần nữa, ok hết chưa?



- Ok Ok...



Sau khi nhận được câu trả lời của anh em trong đoàn, đạo diễn Đức bấm máy, bắt đầu ghi hình. Khách mời hôm nay là một diễn viên đang khá nổi, anh chàng cũng rất chịu hợp tác không gây quá nhiều khó khăn cho ekip quay. Quay được một nửa, Mộc Trà cau mày ra dấu không ổn cho bên ekip. Đạo diễn Đức là người tinh thông trong nghề, vừa thấy Mộc Trà ra dấu liền thông báo chèn quảng cáo vào. Vừa cắt cảnh quay, Mộc Trà đã hét lên:



- Minh là cô chơi tôi đúng không, sao kịch bản chỉ có 2 trang, 2 trang còn lại đâu?



Minh đang đứng cùng anh em trong đoàn, nghe tiếng Mộc Trà hét gọi tên mình cô liền lập tức chạy lại khung hình.



- Kịch bản, kịch bản tôi giao đủ mà.



Mộc Trà không quan tâm tới lời cô nói, cô ta hung hăng đi lên trước, ánh mắt sắt nhọn:



- Cô không thích tôi nên cố tình kiếm chuyện với tôi đúng không? Cô có biết cô giấu đi kịch bản làm ảnh hưởng đến nhà đài không? Đạo diễn Đức ghét nhất là việc gì bộ cô không biết sao mà còn cố tình, cô coi thường chú Đức quá rồi đó.



Minh thật sự không hiểu những gì Mộc Trà nói, cô nhớ kịch bản cô đã kiểm tra cẩn thận, đầy đủ cô mới giao lại cho Mộc Trà, tại sao lại có chuyện như vậy được?



Lại nhìn về phía đạo diễn Đức, sắc mặt của ông rất không dễ chịu hay nói đúng ra là đang tức giận. Minh thoáng run run trong lòng, cô thật sự không muốn mình bị đuổi việc..



- Này Minh, cô đừng có vờ vịt nữa, tôi làm việc với bên biên tập mấy năm rồi làm gì có loại chuyện như vậy. Lần này không phải là cô cố tình hại tôi thì có đánh chết tôi tôi cũng không tin. Tôi không ngờ bề ngoài dịu dàng như cô mà lòng dạ rắn rết quá.



Minh nãy giờ vẫn im lặng, sự tình xảy ra như thế này cô không biết phải giải thích làm sao mới minh oan cho bản thân được. Mộc Trà nói không sai chút nào, bây giờ mà có truy cứu ra cô lại làm ảnh hưởng nhiều người, có khi lại gây thêm nhiều thù địch...



Đang lúc không biết làm sao thì một anh trong ekip vừa chạy từ phòng biên tập qua cầm một kịch bản khác đưa vào tay Mộc Trà.



- Kịch bản của cô đây, không cần làm khó anh em trong tổ nữa.



Mộc Trà cầm kịch bản trong tay, giọng cô ta không mấy vui vẻ:



- Anh nói thế là sao, tôi làm khó ai, tôi đây mới là người bị hại, có mù anh cũng nghe được chứ?



Minh thật sự khó chịu, Mộc Trà ăn nói quá xúc phạm người khác rồi.



- Mộc Trà tôi không hại cô cũng không có ý xem thường chú Đức. Nếu cô muốn rõ ràng thì sau khi quay hình tôi sẽ nhờ người bên phòng biên tập ra nói một câu để cho rõ. Từ lúc tôi đi từ phòng biên tập ra và gặp cô ngay trước phòng biên tập thì chắc chắn sẽ có camera ghi lại. Tôi biết việc trích lục lại camera với nhà đài là cấm kỵ nhưng vì bảo vệ danh dự bản thân tôi tôi sẽ xin phép cấp trên mặc dù có nguy cơ bị đuổi việc.



Nói rồi cô lại quay về hướng chú Đức, cúi đầu thật thấp, lời nói hoàn toàn xuất phát từ đáy lòng:



- Con xin lỗi chú Đức, xin lỗi anh em ekip, một phần lỗi là do con, con thành thật xin lỗi.



Mộc Trà nhìn biểu hiện của Minh mà cô ta như tức điên, đây chẳng phải là chặn đầu trước rồi sao?



Anh em trong đoàn tất nhiên đứng về phía Minh, chỉ sợ chú Đức....



Đạo diễn Đức nhìn cô, trong lòng ông ngũ vị tạp trần.. kịch bản thiếu xót ông rất giận nhưng lỗi cũng không phải ở Minh, ông nhìn có thể thấy được.



Thở dài một hơi, ông nghiêm nghị nói:



- Hết giờ quảng cáo, mọi người chuẩn bị tiếp tục quay, sự việc lần này xem như sơ xuất. Minh, cô về viết một bảng kiểm điểm ngày mai nộp cho tôi. Tất cả khẩn trương lên, nhanh nhanh.



Tất cả anh em trong đoàn thở phào nhẹ nhõm, mọi người cứ sợ Minh sẽ bị chú Đức quát cho đến khóc, bây giờ thì may rồi.



Mộc Trà hậm hực, cô bày mưu tốt như thế lại không thành công. Đưa mắt nhìn về Minh, hận ý trong lòng cô càng dâng cao nghi ngút. Cô nhất định phải đuổi Minh ra khỏi nhà đài không thể để cô ta nhởn nhơ qua mặt cô như vậy.



Một người anh vỗ vỗ vai Minh, anh cười cười nói:



- Không phải buồn, mọi người tin em.



Minh gật đầu, cô cũng biết mọi người tin cô, nhưng sau sự việc lần này cô càng phải cẩn thận hơn nữa với Mộc Trà. Cô không biết vì sao cô ta lại ghét cô đến như vậy, cô có làm gì khiến cô ta phật ý sao?



Sự việc hôm đó mặc dù không ai nhắc đến nhưng rất nhanh toàn bộ người trong nhà đài đều biết. Có 2 luồng ý kiến được đưa ra, một bảo vệ Minh, một lại đứng về phía Mộc Trà...


- Tông Dân là cậu sao?



Nghe có người gọi cả anh và cô đều quay lại, phía sau bọn họ là vợ chồng lão Hưng, Long Hiền và có cả Huệ.



Minh nheo nheo mắt, cô nhìn một nhà 5 người bọn họ liền có chút kích thích nơi lồng ngực. Ngoài cái Huệ ra thì 4 người còn lại đều là cái gai đâm vào tim cô, hiện tại vẫn chưa nhổ bỏ được cái nào.



Tông Dân nhìn thấy gia đình ông Hưng, trong lòng anh cảm thấy thật sự không vui. Cái không vui nhất là khi thấy Minh cau mày, anh thừa biết... cô và gia đình này có loại thù hận gì, đừng nói là Minh phải chịu đựng mà ngay cả anh là người nghe cũng cảm thấy phẫn nộ không kém. Chưa kể là bây giờ, anh đang thích cô, sự quan tâm của anh giành cho cô không cho phép đám người này hại cô lần nữa. Nhìn về Long, ánh mắt anh quét qua anh ta rất sắt lạnh..



- Tông Dân...Phương Minh hai người cũng đến đây ăn à?



Tông Dân nhếch môi cười, anh nhàn nhạt trả lời:



- Đúng vậy, gia đình ông cũng đến đây ăn sao?



Lão Hưng là bậc lão thầy, chỉ cần nghe qua cũng biết Tông Dân không mấy vui vẻ khi nói chuyện cùng ông. Mặc dù có chút không vui nhưng ông lại chưa có loại bản lĩnh lớn đụng chạm đến vị quý nhân trước mắt này.



- Hôm nay sinh nhật con dâu nên đưa bọn chúng đến đây ăn mừng lại trùng hợp gặp anh em hai người ở đây. Thật tốt quá, bữa ăn của hai người tôi mời.



Tông Dân nhìn ông, anh thật sự cũng không ghét lão Hưng nhưng gia đình của lão thì... vứt đi.



- Không cần đâu, để tôi mời gia đình ông một bữa, lần trước cũng là ông giúp tôi mà. Xem như mừng sinh nhật cho con dâu ông đi, con trai con dâu ông thật xứng đôi.



Nghe Tông Dân nhắc đến con trai con dâu, lão Hưng liền kéo tay Long đến trước mặt Tông Dân, lão cười cười giới thiệu:



- À quên giới thiệu với cậu, đây là con trai tôi, thằng nhóc này vừa mở công ty con dưới công ty mẹ của ba vợ nó. Tôi thì cậu cũng biết rồi đó, chỉ toàn trong quân ngũ đâu biết gì về kinh doanh, sau này có gì nhờ cậu Dân đây ngó qua giúp đỡ cho nó.



Lão Hưng vừa nói xong liền ra hiệu cho Long chào hỏi với Tông Dân, ấy thế mà Long hiện giờ chỉ nhìn chằm chằm vào Minh. Anh hoàn toàn không biết từ nãy đến giờ ba anh đang luyên thuyên những gì.



Bà Dung đứng kế bên thần sắc cũng không được tốt lắm nhưng cũng không phải hư não, bà ta liền kéo tay con trai, cười cười nói:



- Ây cái thằng này, sao còn chưa chào hỏi cậu Dân nữa.



Long bây giờ mới hoàn hồn, anh thôi không nhìn Minh nữa, ánh mắt chuyển sang Tông Dân, trong mắt không có sự cung kính nhất định.



- Chào anh Tông Dân, tôi là Hoàng Long mong anh sau này chỉ giáo nhiều thêm cho tôi.



Bàn tay Long chìa ra nhưng đến nửa ngày Tông Dân cũng không có ý bắt tay lại. Hai người một người chìa tay gương mặt tự tin, một người đút hai tay vào túi quần gương mặt trầm tĩnh...khung cảnh thật sự có chút lúng túng.



Minh thấy Tông Dân đây là đang muốn làm cho Long mất mặt, cô cũng không có ý định bênh tên Long nhưng phía sau quản lý nhà hàng báo đã có phòng, cô và anh cũng không thể đứng đây mãi được. Minh huých vào tay anh, cô cười nói:



- Dân... có phòng rồi.



Tông Dân nghe tiếng cô gọi, anh cau mày....trong lòng có gì đó không vui cho lắm.



Hai tay vẫn đút vào túi quần, anh nhìn Long nhàn nhạt trả lời:



- Tôi sau này có dịp nhất định sẽ chiếu cố cậu thật tốt.



Nói rồi anh lại quay sang ông Hưng, thái độ nhạt nhẽo:



- Tôi đi trước.



Anh quay bước đi, cũng không quen kéo Minh đang đứng đó đi theo.



Đợi hai người đi vào trong, gia đình ông Hưng cũng hoàn hồn lại mà vào theo. Nhưng khác với trước khi gặp Minh và Tông Dân, hiện giờ mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình không còn thái độ vui vẻ ăn mừng sinh nhật của Hiền nữa..



Ông Hưng đang mãi suy nghĩ không biết ông đã từng gặp Minh ở đâu rồi, ánh mắt cô quá quen nhưng ông lại không thể nhớ ra được. Bà Dung với Hiền lại có cùng chung suy nghĩ, một là cảm thấy không vui khi Long bị Tông Dân xem thường, hai là thấy Phương Minh quá giống với Minh Tộc... Về phía cái Huệ lại chắc chắn khẳng định người khi nãy mà ba cô gọi là Phương Minh chính xác chính là Minh bạn gái khổ hạnh trước kia của anh trai cô, gặp lại được Minh cô vừa vui vừa buồn nhưng mà Minh dường như không nhớ về cô...còn nữa, còn Tông Dân đi cùng Minh nữa... rốt cuộc là thế nào?



Riêng Long lại trải qua đủ mùi vị, vui mừng có, đau lòng có, khổ sở xấu hổ cũng có... sau hôm ở tiệc cưới anh có cho người tìm cô, biết cô tên Phương Minh và là em gái Tông Dân anh nửa tin nửa ngờ. Nhưng mà hôm nay anh có thể khẳng định được cô chắc chắn là Minh, là cô gái mà anh yêu thương mong nhớ. Còn nữa, cô và Tông Dân không giống anh em...bọn họ cứ như người yêu nhau, cái biểu cảm của tên Tông Dân khiến anh rất đổi bực mình. Nheo nheo mắt nhìn theo bóng lưng cô, anh nhất định phải giành cô về lại, anh nhất định không để cô yêu người đàn ông khác... không thể được.



5 người nhà ông Hưng đi cùng nhau nhưng ý nghĩ của bọn họ chỉ xoay quanh Minh, mỗi người một suy nghĩ riêng, có người tốt... có người lại mon men những âm mưu không tốt.



Minh...hồng nhan bạc phận mà!