Bạc Kiếp (Gả Cho Anh)

Chương 4 :

Ngày đăng: 08:42 19/04/20


Cái Huệ ngồi một bên cũng an ủi Minh, thật sự thì Huệ thích Minh chứ không thích gì Hiền mấy, chẳng qua ba mẹ cô muốn Hiền làm vợ anh Long nên cô cũng chịu vì cô dù sao cũng là em gái anh Long lại không có tiếng nói trong nhà này.



Long vừa ôm Minh, vừa lau nước mắt cho cô:



- Nín đi em, nín đi không có sao hết.



Minh hoảng lắm, cả người cô còn run rẩy, bụng cũng vì thế mà nhâm nhẩm đau.



- Long bụng em...hơi đau..



Cái Huệ gắt lên:



- Ui anh đưa chị Minh đi khám đi, trong 3 tháng đầu sơ suất không được đâu.



Long cũng gật đầu, anh tức tốc đưa Minh đi bệnh viện kiểm tra. Ngồi trên xe anh cứ trách mình mãi vì sao lúc Hiền đánh Minh anh lại trơ mắt lên đứng nhìn. Cứ suy nghĩ rồi lại xin lỗi Minh, mãi đến khi đến bệnh viện vẫn luôn miệng xin lỗi đến xin lỗi lui. Minh vừa sợ lại vừa thương Long, cô đối với anh là tin tưởng thật lòng không có lấy một chút gì nghi ngờ. Chuyện đi đến nước này, Long chịu đứng ra bảo vệ cô, cô đã vui lắm rồi.



Vào khám bác sĩ bảo chỉ vì hoảng sợ quá mức chứ không có gì nguy hiểm, Minh tương đối yên tâm. Ngồi trên xe cho Long chở về, cô từ sau ôm lấy anh thật chắc, áp mặt vào lưng anh, mọi thứ trở nên ấm áp nhẹ nhàng hẳn.



- Minh...anh xin lỗi.. anh...



Minh siết chặt vòng tay, cô nhỏ nhẹ nói:



- Em hiểu hết mà... em hiểu mà, em không có trách gì anh đâu anh đừng xin lỗi em nữa.



Long một tay giữ tay lái, một tay ôm lấy tay cô xoa xoa, giọng anh nhu tình:



- Ừ..chắc mọi chuyện sẽ tệ lắm... em cùng anh cố gắng nhé Minh.



Minh nghe anh nói, trong lòng cô dâng lên một mùi vị chua chát... cô không phải người thứ ba nhưng đột nhiên lại chân chính là người thứ ba.. nhưng việc mà khiến cô sợ hãi nhất đó là cản trở Long. Long chọn cô đồng nghĩa với việc phải từ bỏ nhiều thứ, lại còn mang tội cãi cha cãi mẹ, phản lại tổ tiên..ngay lúc bị Hiền đánh, cô đã nghĩ đến việc sẽ bỏ đi, mặc kệ tất cả cô không muốn làm Long phải đau khổ nhưng bây giờ.. Long lại chọn cô...cô biết phải làm sao để vẹn cho cô và anh đây...ở cùng anh khiến anh mang tội mà xa anh cô lại không nỡ một chút nào vì cô còn yêu anh quá nhiều..



Hốc mắt cay đỏ, cô hít một hơi, cố ngăn dòng cảm xúc ngổn ngang trong lòng mình.



- Long...dù thế nào thì em vẫn yêu anh, anh chọn thế nào em sẽ luôn ủng hộ anh thế đó.



Long đau lòng, anh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé trắng hồng của cô, giọng anh nghe ra vô cùng thê lương:



- Ừ anh vẫn thế vẫn sẽ yêu em...yêu em..



Minh mỉm cười nhưng trong lòng lại quá đỗi bất an....



Hôm đó về nhà, bà Dung mắng Long với Minh một trận ra trò. Bà bảo bên chú Lâm muốn cắt đứt quan hệ, may có Hiền năn nỉ nên mới im chuyện. Minh lại nghe Long và bà Dung cãi nhau, cô mới biết thêm được vài chuyện:



Hóa ra chú Lâm ba của Hiền tài trợ cho Long ở đội bóng, ngay cả việc cái Huệ vào được Học viện Tài chính đều do chú Lâm một tay lo liệu. Sâu xa hơn nữa, hình như là ba của Long cũng đều nhờ chú Lâm mà đi lên. Chẳng trách Long dưới cơ chú Lâm nhiều đến vậy, cô biết rõ Long không yêu Hiền nhưng dứt khoát thì anh không làm âu là vì nguyên do này cả.



Bà Dung mắng xong một trận cũng bỏ đi đâu mất nhưng câu cuối của bà mới làm cho cô và Long khá sợ, rằng ba của Long ngày kia sẽ về, lần này là thật chứ không phải giả nữa rồi.



Long vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nhưng cô biết anh cũng lo lắng, vì theo lời bà Dung thì mọi chuyện dường như căng thẳng lắm, khéo ảnh hưởng đến gia đình anh rất nhiều. Minh khẽ thở dài, cô quay người sang nhìn Long, anh đã nhắm mắt nhưng có ngủ hay không thì cô không biết. Nhưng thôi như vậy cũng tốt, tránh cho cô không biết sẽ nói gì với anh.



Sáng hôm sau, trên đội tuyển gửi thông báo về mail cho Long là anh không cần lên tập nữa, đội tuyển đang đổi thành viên. Lúc đọc được tin Long điên lắm, anh đập phá đồ đạc trong phòng, Minh và cái Huệ ôm lấy nhau vì sợ, còn bà Dung chỉ khinh khỉnh lườm nguýt lại chẳng nói gì. Mà kể cũng lạ, bà Dung mắng một trận hôm qua xong lại không thấy mắng nữa, buổi sáng vẫn nấu thức ăn sáng cho Minh như thường, chỉ có thái độ của bà là không mấy vui vẻ.



Sau ngày hôm đó sức ép của chú Lâm với gia đình Long vẫn chưa dứt, tính ra đến nay đã gần 3 ngày, ba của Long vẫn chưa về vì trong quân đội có lệnh khẩn. Mà Long kể từ hôm lên đội tuyển về, anh mặt mày cau có, lại hay hờn dỗi với Minh mặc cho cô chẳng làm gì khiến anh giận. Minh buồn tủi nhưng cô biết nguyên nhân là do cô nên cô chẳng nói gì, Long giận mắng cô, cô lại mặc cho anh mắng, vì mắng xong anh thấy thoải mái là được..



1 tuần trôi qua...



Không khí ở nhà Long lạnh lẽo đến cực điểm, bụng của Minh cũng được 3 tháng, vài hôm nữa lại đến hẹn khám của bác sĩ. Bà Dung không thích Minh nhưng lại thích cái bụng của Minh, cô có chút không hiểu lắm nhưng lại không dám hỏi bà. Cô có đề cập chuyện này với Long nhưng Long chỉ nhìn cô rồi quát:



- Thì mẹ quan tâm đến em và con, có nhiêu đó mà em cũng thắc mắc, được chân lên đầu hay sao vậy? Anh đã nhức đầu lắm rồi, em để cho anh yên đi Minh...




Long hai mắt đỏ ngầu, anh gần như đánh mất hết lý trí, nếu Hiền không buông lời nói ra chắc anh đã kéo tay Minh đi mất rồi.



- Anh Long, ba anh vẫn chưa ổn định đâu, còn nữa cái chuyện miếng đất ba mẹ anh đứng tên vẫn chưa được ký chuyển nhượng hẳn hoi. Anh coi làm sao thì làm, đừng để bây giờ em gọi cho ba nha...



Long sững người, bàn tay đang giữ chặt tay Minh cũng dần nới lỏng. Anh yêu Minh nhưng nhìn ba mẹ anh lao đao anh không thể chịu được. Anh còn nhớ cái cảnh mẹ anh vừa khóc vừa xỉu lên xỉu xuống, còn ba anh thì như người không hồn khi nghe tin trên bộ cử người xuống điều tra đường dây tham ô trong quân đội, mà người dính nghi án đầu tiên là ba anh. Cái cảm giác mất tất cả, sự nghiệp của anh, quyền lực của ba anh, tương lai của cái Huệ và hệ lụy là dòng họ Vũ Văn của anh đều bị nhấn chìm theo chỉ vì tình yêu của anh giành cho cô. Cô vô tội, con của anh và cô cũng là vô tội nhưng mà.....



Minh cảm nhận được Long dần thay đổi vì câu nói của Hiền, lòng cô như chết lặng. Mãi một lúc sau, Long quay sang nhìn cô, giọng anh trầm khàn lạnh lẽo:



- Minh....bỏ đi em.



Minh chao đảo, cô ngã phịch xuống đất, vị bác sĩ rất muốn đỡ cô lên nhưng khi nãy nghe y tá báo Hiền là con gái ông Lâm Gỗ, bà gần như không muốn giúp đỡ Minh nữa. Phòng khám này của bà quá nhỏ, bà còn phải nuôi gia đình....



Minh không đồng ý, cô khóc, tay ôm lấy bụng lùi sát về sau bức tường, bà Dung bắt lấy tay cô, quát:



- Phá đi, rồi tôi cho tiền cô, lúc đó cô sống sung sướng không cần lo gì nữa.



Minh hét lên, cô đánh túi bụi vào mặt bà Dung:



- Buông ra tôi không cần, tôi lạy bà, bà tha cho mẹ con tôi đi, tha cho tôi đi.



Bà Dung tát vào mặt cô, gương mặt bà giận dữ đáng sợ:



- Con ngu, mày nghe theo tao tao còn cho tiền, không nghe thì chết đi con.



Bà còn muốn đánh nữa nhưng may là Long can ngăn, anh quát với bà:



- Mẹ làm trò gì vậy, cô ấy vẫn đang mang thai.



Bà Dung cau có:



- Thai thiếc gì, tao không nhận...đánh chết cũng tốt cho nó thôi.



Minh giờ đay chẳng còn nghe được gì nữa, cô cúi người đầu dập xuống đất van xin:



- Tôi xin các người, tôi cầu xin các người, tôi không cần gì nữa đâu...các người cho tôi giữ lại con tôi đi...tôi cầu xin..tôi cầu xin các người mà...



Long không nỡ, anh thấy Minh dập đầu anh thật sự không nỡ...nhưng anh hết cách rồi, trước mắt chỉ có thể hy sinh đứa bé này... về sau..về sau anh nhất định sẽ bù đắp cho Minh..anh sẽ bù đắp lại cho cô...



Giọng Hiền lạnh lẽo:



- Mẹ giải quyết nhanh đi mẹ, ba con sắp về rồi.



Bà Dung nghe Hiền nói, bà đẩy Long đang đúng bất động ra, bà kéo tay Minh, quát lớn:



- Nhanh đi con này.



Minh sợ hãi, cô bấu lấy chân của Long van xin:



- Ngày mai đi, ngày mai đi được không, cho tôi ở với con tôi một ngày nữa đi được không?



Bà Dung nghe Minh đã chấp nhận bà cũng không lôi kéo cô nữa.



- Được, ngày mai tôi sẽ đưa cô đi, cô chấp nhận ngay từ đầu có phải tốt hơn không.



Nói rồi bà kéo tay Minh lôi cô ra ngoài, Minh đi theo bà, gương mặt cô xanh xao, cả người tiều tụy vì khóc nhiều... Cô không muốn bỏ con, ngàn vạn lần không muốn nhưng sức cô không thể chống lại bao nhiêu đó người nên bây giờ cách tốt nhất là hòa hoãn sau đó cô sẽ tìm cách bỏ trốn. Long không cần cô và con, anh không cần mẹ con cô nữa rồi, cô phải tự cứu lấy mình thôi!