Bạc Kiếp (Gả Cho Anh)

Chương 3 :

Ngày đăng: 08:42 19/04/20


Minh được ông Lâm đưa về làm cho bà Dung có chút sửng sốt, lúc đầu bà còn tưởng có chuyện gì nhưng khi nghe Minh kể lại, bà mím môi cười cười, cơ hồ khá vui vẻ. Bà Dung vui vẻ là một chuyện, còn Minh thì chẳng vui vẻ được gì, cô biết cô phải cố chịu đựng nhưng mà nhìn cảnh Long đi với Hiền, có mạnh mẽ đến đâu thì cô cũng không thể xem như không có gì được.



Lúc Long về thì trời bên ngoài đã tối, bộ dáng m ệt mỏi lại mang chút hơi bia. Thấy anh về, Minh chạy ra cửa đón, bà Dung thấy thế liền réo cô lại:



- Minh, để Long đi vào đã, ra đón người ngoài bàn tán.



Minh sụ mặt lại không dám cãi lời nên chỉ có thể đứng trong nhà trông ra. Long đi vào nhà, anh thấy Minh đang nhìn anh, môi anh mím lại, bao nhiêu mệt mỏi cố thu về:



- Có đói không?



Minh lắc đầu, cô kéo tay anh:



- Dạ không, anh mệt à?



- Ừ anh uống chút với chú Lâm, bây giờ tự dưng đau đầu.



Bà Dung nghe con trai nói uống bia với ông Lâm, hai mắt bà sáng lên:



- Long con sang chơi với chú Lâm à?



Long gật đầu, anh cũng không mặn mắt gì lắm khi nói chuyện với bà Dung.



- Thế chú Lâm có nói gì không?



Long lại lắc đầu, anh cơ hồ nhớ ra gì đó liền quay sang hỏi bà Dung:



- Ba không về hả mẹ?



Bà Dung nghe Long hỏi đến ông Phương, bà cau mày:



- Mẹ cũng không biết, lúc bảo về lúc lại bảo không.



Long gật đầu, anh quay sang nắm lấy tay Minh kéo cô vào trong phòng. Phía sau bà Dung nói vọng theo:



- À Long ba con bảo ngày mai sang nhà chú Lâm có chuyện đó, nghe chưa?



Lúc bà Dung nói hết câu thì Long và Minh đã đi vào trong phòng. Đóng cửa lại, anh kéo cô nằm xuống, một tay anh đặt lên bụng cô tay lại ôm lấy cô, giọng anh nghe có vẻ rất mệt mỏi:



- Con trai của ba...hôm nay ba mệt quá.
Long cúi đầu, anh nói trong nghẹn ngào tủi hổ:



- Hiền em là cô gái tốt nhưng mà... anh không thể bỏ Minh được... không được đâu em.. anh xin lỗi em, con xin lỗi chú Lâm nhiều lắm..



Hiền còn định nói gì đó nữa nhưng ông Lâm ở sau kịp ngăn lại. Ông quét đôi mắt sắc lạnh nhìn Minh, sau đó lại nhìn sang Long, sự giận dữ được giấu đi đằng sau gương mặt bình tĩnh. Giọng ông nhạt nhạt nghiêm túc:



- Con nói nghiêm túc chứ?



Long gật đầu, anh nói thêm:



- Con biết con sai nhưng con không còn cách nào khác chú...



Ông Lâm vội cắt lời:



- Không hối hận đúng không?



Long lại gật đầu:



- Con không hối hận.



Ông Lâm ôm lấy Hiền đang khóc lóc làm loạn kế bên, gương mặt ông dần dần giận dữ, ông kéo lấy tay Hiền, lạnh lẽo nói:



- Nếu vậy thì chuẩn bị tinh thần đi, con gái tôi không phải đồ chơi của anh và gia đình anh.



Nói rồi ông kéo Hiền đi ra ngoài mặc cho cô ta không muốn, vừa hay bà Dung từ cổng đi vào thấy ông Lâm mặt mày giận dữ còn Hiền thì khóc lóc nhìn bà.



- Anh Lâm...anh...



Ông Lâm quát:



- Thằng con chị tốt thật đấy..hức...



Nói rồi ông kéo Hiền ra xe, mặc cho bà Dung ngáo ngơ không hiểu chuyện gì.



Mãi đến khi bà đi vào phòng nghe tiếng Minh khóc mới mơ hồ cảm thấy có chuyện chẳng lành...Tai họa lại ập xuống nhà bà rồi!!!



Long hiện giờ chỉ ôm Minh an ủi, còn lại anh mặc bà Dung giận dữ trách mắng ở bên. Anh cư nhiên cảm thấy thật nhẹ nhõm nhưng lại chẳng hiểu được rằng... dồn ép mới chỉ bắt đầu...