Bạc Kiếp (Gả Cho Anh)

Chương 9 :

Ngày đăng: 08:42 19/04/20


Sau buổi học trên trường, cô lại bắt xe buýt về nhà, bình thường ở nhà sẽ có chị giúp việc giúp cô chăm sóc cho mẹ ( mẹ Tông Dân) nhưng bà đã quen với việc mỗi trưa sẽ ăn cơm cùng cô nên cô không muốn về trễ làm bà thất vọng.



Vừa vào đến cửa đã nghe tiếng bà Chi vui vẻ nói vọng ra:



- Minh về rồi à con?



Minh mỉm cười cô mang dép đi trong nhà chạy lại chỗ bà Chi, vừa ấn ấn bóp vai cho bà vừa vui vẻ nói:



- Vâng con về rồi, ăn cơm nhé mẹ.



Bà Chi gật đầu, bà cũng chỉ chờ cô về ăn cơm thôi.



Ngồi trên bàn ăn hai mẹ con luyên thuyên rất nhiều chuyện vụn vặt, nhất là những tình tiết trong mấy bộ truyện ngôn tình hay trinh thám mà cô mua cho bà. Thực ra thì bà Chi không phải hoàn toàn bị mù, bà vẫn có thể thấy nhưng thấy cũng như không vì không định rõ được sự vật hay con người ở phía trước. Cô nghe dì Hà giúp việc kể lại rằng, năm bà 38 mới bị như vậy, trước kia bà không hề có chuyện gì. Mà nguyên nhân tại sao thì dì Hà không biết, bà chỉ biết sau một lần đi du lịch cùng gia đình khi về thì bà Chi đã thành ra thế này, 3 năm sau đó Tông Phương Minh con gái của bà Chi cũng qua đời bí ẩn, nghe đâu bị giết hại. Tông Dân là con trai của bà, anh giấu bà về Tông Phương Minh chỉ bảo con bé đi du học vì sự thật thì Phương Minh cũng gần đến ngày đi. Mãi sau này Tông Dân tìm được cô, cô mới chính thức trở thành con gái của bà Chi, nói nôm na cô là thế thân cho cô gái xấu số Tông Phương Minh làm con gái của bà.



Bà Chi rất tốt tính, tính tình lại hiền lành nhân hậu, có đôi lúc cô thật sự không hiểu vì sao một người như bà lại phải chịu đựng nhiều thứ như thế. Không chồng, mắt không nhìn thấy, con gái lại chết ở độ tuổi còn quá trẻ... thử hỏi trên đời này có còn chân lý nữa hay không?!



Vì để thật sự giống với Tông Phương Minh nên cô cũng học theo tính cách của cô ấy qua lời kể của dì Hà giúp việc và của Tông Dân. Dần dần cô lại cảm thấy yêu thích với tính cách năng nổ hoạt bát cường ngạnh của Phương Minh. Nói ra thì Vi Minh và Phương Minh cùng tuổi, tính cách mặc dù khác nhau nhưng trên cơ bản lại rất giống nhau. Vi Minh trước kia rụt rè nhưng ý chí cô rất mạnh, với những loại bi thương cô tự mình vượt qua được rất tốt. Ngay cả bác sĩ tâm lý cũng có nói vui là thần kinh cô rất vững, ai yếu yếu chắc không chịu được nổi cô. Vi Minh ban đầu cũng không giống như bây giờ, cô vẫn còn nhút nhát nhưng khi qua những biến cố những đau khổ những nỗi nhục nhà ê chề cô mới nhận ra rằng nếu cô mãi ủy mị như thế thì chỉ có thể bị xã hội này nhấn chìm, muốn trả thù chắc chỉ có thể nằm mơ mới nghĩ đến được.



Tông Dân đổi tên cô từ Thạch Vi Minh thành Tông Phương Minh, trên danh nghĩa là em gái của anh ta. Giấy tờ tùy thân hay mọi thứ đều được đổi mới, đến cả gương mặt vóc dáng và đặc biệt là tính cách đều thay đổi 180°. Tông Dân từng nói:



- Chỉ có đổi như thế này mới là hữu dụng với cô, tôi thật sự không nghĩ với cái tính ủy mị của cô mà có thể làm nên trò trống gì. Nếu giữ mãi cái con người cũ thì tôi nghĩ cô đi chết luôn là hợp lý nhất, nghĩ đến trả thù cũng thấy viễn vong.



Minh còn nhớ mãi gương mặt cùng câu nói châm biếm của Tông Dân khi đó, anh ta nói là sự thật, lại đúng đến không thể phản bác lại được. Mặc dù có chút vô tình nhưng cô cũng thật sự cảm ơn lời cảnh tỉnh của anh ta, nếu không giờ đây cô cũng không biết mình sẽ trở thành dạng gì và làm thế nào để có thể sống tốt.



Ăn trưa xong, cô nhận được tin nhắn của Tông Dân, anh ta bảo Long và Hiền chuẩn bị kết hôn, hôn lễ là cuối tháng này.



Khi đọc được dòng tin nhắn kia, cô cảm thấy thật sự trào phúng, chẳng đau lòng, chẳng xót xa..hoàn toàn chỉ còn sự căm ghét hận ý. Nói cho cô biết đi, làm sao để có thể dìm hai con người này xuống đáy biển thật sâu để bù đắp lại những tổn thương mất mát trong con người cô? Làm sao đây???



Hít một hơi thật sâu, cô vội ấn mấy dòng trên điện thoại. Một lát sau có tiếng tin nhắn gửi lại, trên đó chỉ vỏn vẹn một từ: " Được ".



Cô mím môi, kết hôn à, cô sẽ tặng cho bọn họ muốn quà ý nghĩa nhất!!!



_____ Chương 9 ______



Lúc Minh ra sân bay đã là chuyện của 1 tuần sau, thành phố mùa này nắng gay gắt, cô lại bắt nhầm một chiếc taxi hỏng máy lạnh nên thành ra cả người mồ hôi ướt đẫm. Lúc xuống xe, vị tài xế có chút áy náy nói:



- Xin lỗi cô, vừa hư nên tôi không kịp sửa.. cô thông cảm đừng gọi lên tổng đài khiếu nại được không cô?



Minh nhìn vị tài xế trung niên, da đen sậm, gương mặt khắc khổ, nhìn ông cô lại sinh ra nhiều phần thương cảm.



- Không sao, chú về sửa lại máy lạnh đi, mùa này không con máy lạnh khách người ta phàn nàn.



Vị tài xế gật đầu, ông lại cảm ơn cô rối rít, ông vốn định lấy rẻ tiền cước xe cho cô nhưng cô không đồng ý. Bao nhiêu thì cứ tính bao nhiêu đi, đằng nào cũng đến rồi.



Chào tạm biệt vị tài xế taxi, cô một mình đi vào trong, nhìn lại đồng hồ trên tay chắc bây giờ Tông Dân cũng sắp xuống máy bay rồi. Tìm một chỗ đứng hợp lý, cô lấy từ trong túi xách ra một quyển sách giáo trình, cô chuẩn bị tốt nghiệp nên cần ôn kiến thức nhiều hơn một chút. Tông Dân nói sau khi anh về, anh sẽ đưa cô một chân vào làm trong Đài Truyền Hình, cô không thể để cho anh mất mặt khi giới thiệu một người yếu kém được.
" Khóc? Anh làm như tôi trẻ con!"



Bên kia ngừng vài giây lại nhắn tiếp:



" Thật. Nhìn cô rất giống kiểu vừa chảy nước mũi vừa khóc, tôi thật quan ngại khi muốn đưa cô theo".



Minh cau mày, cô thầm mắng tên buồn cười này vài câu. Mẹ kiếp, anh suy nghĩ viễn vông thật đấy!



" Haha anh buồn cười vcđ "



Tông Dân đọc tin nhắn, anh nheo mày hồi lâu, vcđ? vcđ là gì?



" Vcđ là gì? "



- Đồ ngu, vcđ mà anh cũng không biết, cho anh tức chết đi.



Vừa mắng Minh vừa gõ gõ trên màn hình điện thoại.



" 🙂 ".



Chỉ duy nhất một cái icon đầy tính suy luận, Minh tắt máy cho vào túi xách, cô bây giờ không rảnh tranh luận cùng Tông Dân, cô đang bận chọn hoa tặng cho "chồng cũ" của cô rồi.



Ông chủ shop hoa thấy cô chăm chút lựa chọn, ông vui vẻ tư vấn cho cô:



- Cô mua hoa dịp gì để tôi chọn giúp cô.



Minh nhoẻn môi, gương mặt cô muôn phần xinh đẹp:



- Tôi mua hoa tặng đám cưới của bạn.



Ông chủ shop hoa gật đầu, vui cười hớn hở:



- À vậy cô qua bên đây, bên đây tôi có mấy mẫu vừa cắm rất hợp để tặng cho đám tiệc.



Minh lắc đầu, nụ cười trên môi có chút ủy mị, cô đưa tay chỉ vào tràng hoa đang dựng trong góc, nói:



- Không lấy cái kia đi, tôi lấy 10 tràng, trên đó viết chữ " Hôn lễ ấm áp".



Ông chủ shop hoa nhìn theo hướng tay cô chỉ, lão có chút giật mình khi thấy tràng hoa đám ma vừa được đưa ra. Môi lão giật giật, mấp máy nửa ngày:



- Cái...kia...là hoa...đám ma mà...



Minh nhìn tràng hoa, trong lòng cô lạnh lẽo muôn phần... đám ma...cô rất thích tràng hoa này..