Bác Sĩ Cầm Thú

Chương 21 :

Ngày đăng: 16:18 19/04/20


Niếp Duy Bình tâm tình cực tốt bước vào cửa phòng khám phía trước.



Vừa thấy đại sảnh đầy người huyên náo hỗn loạn đợi khám bệnh, Niếp Duy Bình liền cảm thấy phiền lòng, đặc biệt bởi vì nhiều người sinh bệnh đến bệnh viện càng làm cảm xúc không tốt, tình cảnh bi thảm hoặc là khóc lóc chửi bậy, tạo cho hắn áp lực thật lớn.



Bệnh viện là hình ảnh thu nhỏ của xã hội ồn ào, cởi bỏ vẻ ngoài phù hoa trở lại bộ dáng,tính cách vốn có của mỗi người.



Nơi này là khởi đầu của sinh mệnh, cũng là nới gắn kết với sinh mệnh, làm cho người ta có hy vọng cũng làm họ thất vọng, nơi đây còn chứa đầy bóng ma của tử thần, có thể làm cho người ta xóa đi đau xót, cũng có thể làm cho người ta thống khổ……



Mà địa phương nho nhỏ như vậy lại mỗi ngày trình diễn sự tàn khốc của sinh tử biệt ly, đem con người đứng trước tiền tài, ích lợi, dụ hoặc trở nên xấu xí. Dục vọng bị bộc lộ. Mặc kệ ngươi ở bên ngoài có bao nhiêu mặt nạ, nội tâm đáng ghê tởm đều sẽ bị bại lộ trước mặt người khác.



Niếp Duy Bình vẻ mặt lãnh đạm, mặt không chút thay đổi hướng nơi khám bệnh mà đi.



Trước cửa đã sớm sắp xếp đội ngũ rất dài, rất nhiều bệnh nhân trước khi mặt trời lên ở trên mạng bắt đầu hẹn trước đăng ký, một ít không biết dùng mạng hệ thống đăng ký khám bệnh phần lớn tới sớm ngồi xổm ngoài cửa bệnh viện chờ, sợ không thể được chuyên gia khám.



Khoa giải phẫu thần kinh lại là não ngoại khoa, cùng các phòng khác không quá giống nhau, nếu có bệnh nhân bị thương bị đưa tới, bình thường đều là trước sẽ tiến hành cầm máu khâu lại.



Nhưng phần lớn tình huống, Niếp Duy Bình vẫn là dựa theo số thứ tự tiến hành tọa chẩn, mặc kệ đối phương đến đây có lớn đến bao nhiêu, đều lãnh mặt nghiêm túc, không lưu tình chút nào bắt hắn ra sau xếp hàng chờ.



Vì thế, Niếp Duy Bình không khỏi đắc tội với nhiều người, nhưng hắn cũng không phải là bác sĩ nhỏ yếu đuối sợ hãi, cho dù không dựa vào gia đình mình, cũng không có bao nhiêu người dám dễ dàng trêu chọc hắn.



Niếp Duy Bình mang theo Na Na đi vào khoa giải phẫu thần kinh, phòng khám bệnh là mỗi người một cái phòng nhỏ, bên trong có bàn công tác, một bên dùng bình phong màu lam ngăn cách khi kiểm tra, sau bình phong là giường nhỏ, như vậy không chỉ có thể ngăn cách bệnh nhân, phòng ngừa tầm mắt soi mói còn có thể hạn chế tối đa để bảo vệ sự riêng tư của bệnh nhân!



Niếp Duy Bình vừa mới tiến vào phòng, ngay cả máy tính đều không có mở ra, cũng đã có bệnh nhân khẩn cấp tiến vào.



Niếp Duy Bình một bên vừa khám vừa hỏi một bên đăng ký hệ thống chữa bệnh, đâu vào đấy nhanh như bay xử lý bệnh nhân.



Na Na an vị ở trong góc, thời điểm ngẫu nhiên có bệnh nhân ngoại thương cần khâu lại, sẽ giúp bác sĩ Niếp chuẩn bị dụng cụ, hoặc là đeo găng tay hỗ trợ giữ lấy đầu bệnh nhân không cho lộn xộn.



Chuyện cần Na Na làm ít đến đáng thương, so với việc một người lại tiếp một người nối liền không dứt của bác sĩ Niếp, Na Na thoải mái mà có chút nhàm chán.



Na Na ngáp một cái, nghiêng đầu nhìn về phía Niếp Duy Bình dần dần xuất thần.
Bất quá thực đáng tiếc, Niếp Duy Bình khó có được chủ động làm việc tốt, Na Na lại không có lộc ăn, đồ ăn còn chưa mang lên, di động liền vang lên.



Là tiếng chuông điện thoại cài riêng cho nhà.



Na Na nhíu nhíu mày, liền nghe máy hỏi: “Alo, bà Trần?”



Bà Trần thanh âm có vẻ thập phần lo lắng: “Na na, cháu nhanh trở về đi, tiểu Viễn bị hóc xương cá, hiện tại khóc muốn tìm cháu……”



Na Na kinh hãi vội vàng hỏi: “Hóc xương? Có nghiêm trọng không? Cho bé uống tí dấm chua trước cháu sẽ về nhanh thôi……”



Na Na một bên nghe điện thoại một bên đứng lên đi ra ngoài, Niếp Duy Bình nhướng mày giữ chặt tay cô, trầm giọng nói: “Đừng hoảng hốt, tôi lái xe đưa cô đi!”



Na Na cảm kích gật đầu, nói với bà Trần: “Vô dụng sao? Tốt cháu đã biết, bà đem điện thoại đưa cho tiểu Viễn, cháu nói với bé!”



Điện thoại đầu bên kia rối loạn, trong chốc lát giọng trẻ con quen thuộc khàn khàn nức nở nói: “Cô nhỏ, cháu thật là khó chịu……”



“Không khóc không khóc!” Na Na đau lòng muốn chết, ngồi ở trong xe gấp đến độ đầu óc rối loạn, nhẹ giọng nói: “Tiểu Viễn đã sắp làm người đàn ông trưởng thành, không thể tùy tiện rơi nước mắt nha! Nói cho cô biết, làm sao khó chịu?”



Trẻ nhỏ năng lực biểu lộ hữu hạn, trên người không thoải mái thường thường không biết nói, hoặc là cho dù nói ra cũng không có cách nào làm cho người lớn hiểu được.



Tiểu Viễn một bên khó chịu nhỏ giọng khóc nức nở, một bên ủy khuất nói: “Mặt rất hồng, nóng nóng, đau đầu, cổ họng đau…… Cô nhỏ cháu nhớ cô,cháu nhớ ba ba ô ô ô……”



Na Na chỉ cảm thấy tâm mình tâm đau nhói, ôn nhu nhỏ nhẹ không ngừng vỗ về bé, khuyên bé tắt điện thoại ở nhà chờ cô.



Niếp Duy Bình đã gọi điện thoại về phòng xin phép, Trương chủ nhiệm giúp hắn thay ca, để cho hắn thật tốt giúp cô bé ngốc.



Niếp Duy Bình một bên nắm tay lái, một bên rút khăn tay đưa cho cô: “Đừng lo lắng, không có việc gì……”



Na Na áy náy không thôi, chỉ hận chính mình không thể sớm một chút đem tiểu Viễn giữ bên người.