Bác Sĩ Cầm Thú

Chương 22 :

Ngày đăng: 16:18 19/04/20


Rốt cục đến nơi, xe còn chưa dừng hẳn, Na Na liền khẩn cấp đẩy cửa xe nhảy xuống.



Niếp Duy Bình xe cũng chưa tắt liền vội vàng đuổi kịp cô, theo cô cùng lên lầu.



Na Na thở hồng hộc về nhà, vừa vào cửa chợt nghe đến tiếng khóc Na Viễn, bà Trần ôm bé vào trong ngực, một bên nhẹ nhàng vỗ lưng bé, một bên liên miên nhỏ giọng an ủi bé.



Nghe được khóa cửa có tiếng vang, Na Viễn lập tức từ trong lòng bà Trần ngẩng đầu lên, khuôn mặt mượt mà nhỏ nhắn mang theo ửng hồng mất tự nhiên, ánh mắt thật to mơ màng, nhìn thấy cô nhỏ thân ái trở về, nháy mắt lại bắt đầu sụt sịt khóc.



“Cô……”



Na Na hai ba bước tiến tới, đem đứa nhỏ đang ủy khuất ôm vào trong ngực, cái trán dán lên trán bé, cảm thụ nhiệt độ cơ thể bé.



“Sao lại như vậy, như thế nào lại phát sốt ?”



Bà Trần đấm đấm lưng, run rẩy đứng thẳng dậy, thở dài nói: “Đều do bà không chiếu cố bé tốt, không biết bé vì sao lại ốm…… Tiểu Viễn khó chịu như vậy, không muốn ăn cái gì, bà đã nghĩ nấu canh cá để bồi bổ, thế nào lại không có lưu ý…… Liền bị hóc xương cá!”



Na Na mở cái miệng nhỏ nhắn của bé nhìn kỹ xem, một mảng hồng hồng cái gì cũng thấy không rõ, đột nhiên nghĩ đến bác sĩ Niếp đi theo mình, vội vàng xoay mặt thỉnh cầu: “Bác sĩ Niếp anh nhìn tiểu Viễn một chút?”



Niếp Duy Bình cuốn tay áo, đem miệng bạn nhỏ Na Viễn hướng ra chỗ ánh sáng, nhìn nhìn nói: “Ami đan nhiễm trùng, có chút sưng, nhìn không thấy xương cá, phải đi bệnh viện dùng dụng cụ soi thanh quản kiểm tra……”



Niếp Duy Bình vừa dứt lời, Na Viễn dùng lực vặn vẹo thân mình bé nhỏ mũm mĩm giãy ra, gắt gao ôm cánh tay cô nhỏ, mông béo đối diện với Niếp Duy Bình, hoảng sợ ô ô kêu lên: “Không cần đi bệnh viện, không cần đi bệnh viện…… Chú bác sĩ thật hư ~”



Na Na xấu hổ vỗ tiểu Viễn hướng Niếp Duy Bình xin lỗi cười cười.


Thuốc tê vừa ngấm có chút khó chịu, tiểu Viễn cau mày mở lớn miệng, cảm thấy thứ gì đó lạnh như băng trong mồm mình, cổ họng đau nhói một cái, chủ nhiệm liền tắt đèn nói: “Tốt lắm, bảo bối thực dũng cảm!”



Na Viễn mở to hai mắt nhìn cái xương nhỏ trên bàn, ngọt ngào cười nói: “Cám ơn bác!”



“Ai, đứa bé thực ngoan!”



Na Na nhẹ nhàng thở ra, vội vàng cảm ơn sau đó lôi kéo tiểu Viễn rời đi.



Niếp Duy Bình không xa không gần theo phía sau cô, lắng nghe cô vừa đi vừa trả lời thằng nhóc con đó hàng loạt vấn đề kì quái, còn thật sự thỏa mãn quan tâm tốt đứa nhỏ, không hề thấy phiền, cẩn thận kiên nhẫn……



Niếp Duy Bình không khỏi nghĩ tới, con thỏ nhỏ đối với đứa nhỏ cẩn thận như vậy, tương lai nếu có đứa nhỏ của mình, mặc kệ công tác nhiều thế nào cũng nhất định sẽ không bỏ qua nó, sẽ không làm cho nó giống như mình, cô độc khát cầu cha mẹ chậm rãi mà lớn lên……



Niếp Duy Bình giật mình, đột nhiên cảm thấy mình sau khi trải qua nhiều năm như vậy, có lẽ đại khái là…… Đã tìm ra được thứ mình rất muốn rồi.



Na Na chỉ chỉ ngôi nhà cũ bát cách đó không xa: “Tiểu Viễn, nơi đó là nơi cô nhỏ đang ở, không được tốt cho lắm…… Tiểu Viễn có nguyện ý hay không chấp nhận cùng cô nhỏ trước ở tạm nơi đó? Đợi khi tìm được phòng ở, chúng ta liền chuyển ra ngoài được không?”



Tiểu Viễn kinh hỉ ngẩng đầu, miệng cười thật tươi: “Cô nhỏ cô nhỏ, ý của cô là về sau cháu đều có thể ở cùng cô sao?”



Na Na cười gật gật đầu: “Bên này cũng có nhà trẻ, về sau cô nhỏ ở đâu thì tiểu Viễn ở đó được không?”



Bạn nhỏ Na Viễn sáng lạn cười rộ lên, thật mạnh gật đầu: “Vâng ạ!”



Niếp Duy Bình yên lặng nghe đến đó, đột nhiên cất tiếng nói: “Tôi có một phòng ở gần đây, ngẫu nhiên mới ở lại một hai ngày, hai người có thể chuyển vào ở!”