Bác Sĩ Cầm Thú

Chương 29 :

Ngày đăng: 16:18 19/04/20


Niếp Duy Bình ôm thịt viên nhỏ trên tay còn cầm túi đựng tôm một cách thích thú, thời điểm về nhà cánh tay đã muốn gẫy, đem thịt viên nhỏ trong lòng ném lên trên sô pha, lắc lắc cánh tay nhíu mày nói: “Ngày mai lăn đi nhà trẻ! Cứ mỗi ngày ở trong nhà ăn no chờ đói không vận động như vậy sớm muộn gì cũng ăn thành quả bóng nhỏ!”



Na Viễn quyệt mông nhỏ phì, từ sô pha thượng gian nan tuột xuống, hai chân vội vã chạy tới phòng bếp, kêu: “Cô út ~ cho cháu xem con tôm~”



Cái thằng oắt này! Cư nhiên dám lơ đẹp hắn!



Niếp Duy Bình nhất thời tức giận đến cắn răng!



Bạn nhỏ Na Viễn toàn bộ tâm tư đều bị mấy con tôm trong chậu kia hấp dẫn, ngồi xổm bên cạnh nhìn chăm chú, thỉnh thoảng sợ hãi kêu lên, vung tay nhỏ béo mập chỉ chỉ rồi cười không ngừng.



Na Na tùy ý bé ở bên cạnh nghịch, vừa đặt đồ lên bàn, một bên nghe bé thanh âm mềm nhẹ nói chuyện với mấy con tôm, một bên bắt đầu thò tay vào chậu, linh hoạt bắt lấy bẻ một cái cho nó chết, sau đó lấy một cái rổ đựng rửa sạch đặt qua một bên.



Na Na dễ dàng chuẩn bị nguyên liệu xong, động tác thập phần thuần thục.



Na Viễn ngồi bên cạnh quan sát hồi lâu, cánh tay bé mập như cây củ cải vươn ra chỉ chỉ thích thú nghịch ngợm, chỉ là không dám động vào mấy con tôm nhỏ kia, sau khi thấy cô út đơn giản xử lý bọn chúng như vậy, không khỏi lá gan cũng lớn hơn, ngón tay liền chọc vào người con tôm.



“A a a a a a….”



Na Na bị dọa giật mình, thiếu chút nữa bị càng tôm trong tay kẹp phải, vội vứt xuống đứng lên hỏi: “Làm sao vậy? Làm sao vậy?”



Niếp Duy Bình cũng nghe thấy thiyj viên nhỏ kêu khóc thê thảm, sải bước nhanh chân đi vào, nhíu mày khẩn trương hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”



Na Viễn miệng la hét, ngón tay béo mập mũm mĩm bị một con tôm lớn cắp chặt, cố gắng vẩy ra mấy lần đều không được, vừa vội lại vừa đau, nước mắt sợ hãi chảy ròng.



Niếp Duy Bình cầm chặt cánh tay bé, nắm lấy con tôm định dùng sức mạnh mà kéo nó ra liền bị Na Na vội vàng ngăn lại.



“Không thể dứt ra như vậy, sẽ bị thương !” Na Na nắm cổ tay tiểu Viễn, đưa tay bế đặt trong chậu nước, chỉ chốc lát sau con tôm liền thả càng ra, ở trong nước chầm chậm bơi.



Thịt viên nhoe khóc đến mặt mũi toàn là nước, giơ ngón tay sưng đỏ, cái đầu cúi sâu, toàn thân cọ vào người Niếp Duy Bình đang ôm lấy bé.




Mặc dù chính mình có làm nhiều thứ nhưng cũng không thể thay thế được.



Tiểu Viễn là đứa bé trai, bản năng sẽ luôn tìm kiếm mục tiêu mà sùng bái, trước kia là sủng ái ba ba không gì làm không được của bé, hiện tại là người chú xấu xa nghiêm khắc lãnh khốc……



Na Na trong lòng đau xót, lời cự tuyệt cũng nói không ra.



Dù sao cũng không phải chưa từng cùng bác sĩ Niếp ngủ qua…… Huống chi ở giữa còn có cách đứa nhỏ nữa, hẳn là không có gì…… đi?



Na Na trông mong nhìn về phía bác sĩ Niếp, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng ngập ngừng nói: “Anh xem, tiểu Viễn không hiểu chuyện như vậy, có thể hay không……”



Niếp Duy Bình không chút để ý khoát tay chặn lại, ngạo nghễ liếc cô một cái, thản nhiên nói: “Cùng nhau ngủ thì có thể, cô chỉ cần kiềm chế đừng xâm phạm tôi là được!”



Na Na: “……”



Rốt cuộc ai là phái yếu đây?!



“Quái thú” to lớn thế nào cũng không phải là cô chứ?



Cô làm sao lại kiềm chế không được ?



Na Na giật gật khóe miệng, hận không thể hung hăng phun nước miếng về phía hắn, thẹn quá thành giận trừng mắt nhìn hắn một cái, xoay người chạy đi tắm rửa. Cửa vừa đóng, thịt viên tròn liền phá ra cười thật to.



Niếp Duy Bình búng tay vào trán bé, tức giận hừ hừ.



Tiểu béo mập tặc tặc lữoi, biểu tình thần thần bí bí nhìn lại, ánh mắt lấp lánh nhỏ giọng nói: “Cháu biết nha ~ chú kỳ thật cũng muốn ngủ cùng cô út đúng không?”



Niếp Duy Bình khóe mắt vừa kéo, mặt không chút thay đổi thân thủ nhanh chóng kháp trụ đứa nhỏ, không chút lưu tình nào mà sờ mà véo.