Bác Sĩ Cầm Thú
Chương 38 :
Ngày đăng: 16:18 19/04/20
Na Na kinh hách há hốc mồm, Niếp Duy Bình trong mắt chợt lóe hung quan, đôi đũa trong tay giương lên đem miếng thức ăn kia nhét thẳng vào trong miệng cô.
Na Na: “……”
Vì bất ngờ nên không kịp đề phòng, Na Na bị nghẹn tới nước mắt lưng tròng, lại không dám trực tiếp nhổ ra, đành phải nhăn nhó mặt mày gắng sức nuốt vào.
Một bàn mọi người ái muội cười rộ lên, đều kéo dài thanh âm đồng loạt “A” lên.
Na Na cũng không biết là do xấu hổ hay là bị nghẹn miếng đồ ăn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, bộ dáng đáng thương hề hề làm cho người ta muốn khi dễ.
“Ăn ngon sao?” Niếp Duy Bình lộ ra ý cười ôn nhu hỏi.
Na Na dưới dâm uy, đánh nghẹn khuất mà gật đầu.
Khuôn mặt Niếp Duy Bình khi đối diện với người khác luôn lạnh lùng không cảm xúc, lại thêm việc chuyên nói lời ác độc khó nghe khiến người ta bị ngăn trở ở bên ngoài, nay đột nhiên lại lộ ra bộ dáng ôn nhu cười nhẹ nhàng thâm tình như vậy, một phòng mọi người đồng loạt run rẩy đầu óc tê dại, đối với đầy một bàn món ngon mỹ vị đột nhiên khẩu vị hoàn toàn biến mất.
Thịt viên nhỏ thèm ăn đến mức nước miếng chảy ròng đã bị bỏ qua, nhất thời bất mãn mân mê miệng: “Cô út cô út ~ cháu muốn ăn ~”
Thực là không hiểu chuyện mà……
Ngồi ở bên cạnh Na Na, Trần Tiệp cười tủm tỉm vươn tay: “Đứa bé ngoan đói bụng rồi à, lại đây a di bón cho cháu có được không?”
Tiểu tử kia kiêu ngạo lắc lắc đầu, dùng sức chui vào trong lòng Na Na.
Niếp Duy Bình đối với cái bóng đèn nhỏ này cũng không có nửa điểm thương tiếc, không lưu tình chút nào túm sau cổ đưa bé từ trong lòng Na Na ra ném cho Trần Tiệp.
Bạn nhỏ Na Viễn phẫn nộ vừa giương nanh múa vuốt vừa nhếch miệng gào thét, Trần Tiệp vội vàng ôm bé dỗ: “Bé ngoan ăn chân gà nha, a di giúp cháu gắp một cái thật lớn!”
Nói đùa sao, sắc mặt tốt này của bác sĩ Niếp loại người nào có thể có may mắn nhìn thấy sao? Tiểu tử kia đáng yêu mềm mại như vậy làm sao chịu nổi lời nói ác độc của bác sĩ Niếp đầu độc đây!
Mỹ thực ở phía trước, lại đói bụng nửa ngày thịt viên nhỏ liền bị dời đi lực chú ý, vội cầm món chân gà kho lên cắn.
Không có tiểu Viễn, Na Na đột nhiên lại có cảm giác xấu hổ khi cùng bác sĩ Niếp cô nam quả nữ mặt đối mặt, ánh mắt không dám nhìn hắn, cũng không dám nhìn những người khác đang tươi cười thâm ý ái muội.
“Mấy ngày hôm trước…… ừm,thời kì đặc thù, ăn chút đồ bồi bổ huyết khí này đi!”
Niếp Duy Bình giật mình chút trước kháng cự bất giác của cô, tay cầm đôi đũa nhanh chóng ổn định, không ngừng gắp tận miệng cho cô mấy món ăn.
“Phốc……”
Lưu Mân phun ra một ngụm canh, một bên ho khụ khụ một bên cười đứt quãng nói: “Niếp Tiểu Bình cũng….cũng có…… thời điểm cẩn thận tỉ mỉ như vậy! Ha ha ha…… Thực làm cho người ta cảm thấy kinh sợ!”
Một đoạn tiếp một đoạn, lời hát từ miệng Niếp Duy Bình lưu loát tuôn ra, Na Na lại vô luận như thế nào cũng đều nói không ra cái câu “Yes,i do!” kia……
Niếp Duy Bình hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô, thẳng đến hát xong bài.
Na Na ngẩng đầu chống lại ánh mắt hắn, chỉ cảm thấy trái tim của cô dưới ánh mắt nóng cháy đó xao động không thôi.
Thâm tình ngóng nhìn rất nhanh bị đánh gãy, thịt viên tròn không có mắt nhìn liền lắc lắc xúc xắc hò hát cổ vũ trầm trồ khen ngợi……
Thanh âm chói tai làm cho Na Na phục hồi tinh thần lại, chỉ cảm thấy trong phòng oi bức muốn chết, vội đem microphone tùy tiện đặt xuống cúi đầu vội vàng chạy ra ngoài.
Bạn nhỏ Na Viễn chớp mắt to, nghiêng đầu tò mò hỏi: “A di ~ cô út đi ra ngoài làm gì nha?”
Niếp Duy Bình trong mắt chợt lóe sáng, khóe môi cong lên cười cười.
“Cô út của cháu…… Là mời chú đi ra ngoài cùng cô làm việc thiếu nhi không nên xem đâu!”
Nói xong, Niếp Duy Bình liền lãnh đạm hùng hổ ra cửa tìm người.
Na Na cũng không có chạy xa, trốn vào trong toilet mà phát ngốc một lát, kinh ngạc nhìn gương mặt đỏ bừng trong gương của mình, tinh thần không khỏi càng chạy càng xa.
Bác sĩ Niếp vốn không có việc gì là ép buộc cô, nô dịch cô, bắt lấy hết thảy cơ hội châm chọc khiêu khích cô. Nhưng mỗi lần cô có việc, an ủi cổ vũ cũng là hắn, thời điểm cùng đường lại đem cô mang về nhà.
Bác sĩ Niếp cao cao tại thượng, tiền đồ vô lượng sáng lấp lánh, cao ngạo không đem bất luận kẻ nào để vào mắt.
Mà chính mình, vốn chỉ là hộ lý nhỏ bình thường trên lưng còn đeo trách nhiệm nặng nề……
Na Na thật mạnh thở dài, cái đầu nóng như ninh nước sôi, vội rửa mặt bằng nước lạnh để hạ nhiệt, đợi cho đến khi tâm tình bình phục một chút mới sửa soạn chỉnh tề đi ra khỏi cửa.
Hành làng dài đèn đuốc huy hoàng, Na Na đang có tâm sự cần suy nghĩ, đi đến nửa đường đột nhiên bị người ta túm lấy cánh tay, bất ngờ không kịp đề phòng bị lôi vào trong phòng.
Na Na sợ tới mức tâm đều nhanh thoát đi, thét chói tai lại bị bịt mồm, cả người bị lực lớn đặt ở phía sau cửa, giam cầm bản thân trong hai cánh tay rắn chắc hữu lực.
“Là anh!”
Thanh âm quen thuộc làm cho Na Na ngừng giãy dụa, trong bóng tối miễn cưỡng nhận ra dung mạo đối phương.
“Bác sĩ Niếp?”
Niếp Duy Bình thả lỏng lực đạo, hô hấp nóng hổi phun ở trên mặt cô, nhiệt đọ vừa mới bị nước lạnh gột đi lại nhanh chóng xuất hiện……