Bác Sĩ Cầm Thú
Chương 39 :
Ngày đăng: 16:18 19/04/20
Trong bóng tối làm cho giác quan trở nên mẫn cảm sâu sắc, Na Na phía sau lưng dính sát trên cửa, phía trước bị Niếp Duy Bình chặt chẽ áp chế, dưới chóp mũi là hơi thở đàn ông trẻ tuổi dương cương đặc trưng, làm cho cô càng thêm khẩn trương bất an.
Tim đập rất kịch liệt, quả thực giống như có ngọn lửa đang cháy bừng bừng ở đó.
Na Na nuốt nuốt nước miếng, cười gượng hai tiếng, vì để giảm bớt loại không khí ái muội này, vội vàng tì chủ đề để hỏi: “Niếp, Bác sĩ Niếp làm sao lại ở trong này?”
Niếp Duy Bình không nói, ngược lại càng thêm tới gần, chóp mũi chạm nhau, nghe thấy tiếng hô hấp, bàn tay đang nắm bả vai dần dần siết chặt.
Na Na không được tự nhiên tránh đi, xoay mặt qua chỗ khác ra vẻ thoải mái mà hỏi: “A, anh không phải còn đang, ách…… tức giận? Thực xin lỗi, em không biết anh không biết trượt băng, hại anh mất mặt…… Không, bất quá anh vừa mới cố ý làm cho mọi người hiểu lầm, hiểu lầm chúng ta…… Như vậy không tốt lắm đâu……”
Niếp Duy Bình ý tứ hàm xúc tự nhiên khẽ cười một tiếng, dán môi lên lỗ tai của cô thấp giọng mê hoặc hỏi: “Hiểu lầm cái gì?”
Theo lời nói, dòng khí nóng phất qua vành tai mẫn cảm ngưa ngứa, làm cho người ta toàn thân không khỏi căng thẳng.
Na Na không được tự nhiên rụt cổ, lúng ta lúng túng nhỏ giọng nói: “Hiểu, hiểu lầm chúng ta…… Là cái loại quan hệ này……”
Niếp Duy Bình càng tiến lại gần, ngữ điệu bình tĩnh mang theo hương vị của sự đương nhiên.
“Chúng ta vốn không phải là cái loại quan hệ này sao?”
“A?” Na Na trừng lớn mắt, ngốc nghếch hỏi lại: “Chúng ta như thế nào là……”
Niếp Duy Bình từ lỗ mũi phát ra tiếng hừ: “Em ở tại nhà của anh, ngủ ở trên giường của anh, mặc kệ là nắm tay hay hôn môi…… Chúng ta đều đã làm, em nói xem chúng ta có phải là cái loại quan hệ này hay không?”
Sao lại có thể như vậy !
Na Na kích động đến mức thanh âm liền cao lên : “Nhưng là……”
“Hay là em cảm thấy……” Niếp Duy Bình không cho cô cơ hội phản bác, không nhanh không chậm bình tĩnh cắt đứt lời cô, bàn tay nắm chặt bả vai cô mờ ám di chuyển tới thắt lưng của cô, thản nhiên uy hiếp: “Làm xong nội dung của bước cuối cùng mới tính là có mối quan hệ này?”
Đây “Nội dung của bước cuối cùng”, Na Na có ngốc đến mấy cũng hiểu được đó là ý tứ gì, xấu hổ và giận dữ nhắm mắt lại, sắc mặt càng đỏ.
Cô gái nhỏ thuần lương làm sao gặp qua trận địa phúc hắc này, Niếp Duy Bình lại đúng lý hợp tình càng ép sát cùng với thủ đoạn lão luyện tán tỉnh rất nhanh đã khiến quân lính tan rã, cả người trở nên hồ đồ trầm luân trong cơn lốc xoáy đối phương cố ý tạo ra, trong đầu có cái gì đó chợt lóe qua đâm vào trong lòng cô khiến nó tê rần.
Na Na đột nhiên lắc lắc đầu yếu ớt muốn xua tan đi cái suy nghĩ không bình thường nào đó, trong bóng đêm thấy nên không thể nhìn rõ vẻ mặt bàng hoàng không yên cùng thương tâm do dự của cô.
“Đừng……” Na Na bối rối chặn hắn lại, thân thể cao lớn ép tới làm cô không thể động đậy, cần cổ mềm mại bị cái lưỡi nóng ẩm liếm liếm làm cho cô mềm nhũn không có một chút khí lực.
“Không cần…..Bác sĩ Niếp đừng……”
Niếp Duy Bình dừng lại bàn tay thâm nhập vào trong vạt áo cô, chóp mũi vô cùng thân thiết cọ cọ cái cổ trắng ngần, thỉnh thoảng liếm một chút, nói không nên lời vui mừng quyến luyến.
Niếp Duy Bình thoáng bình phục một chút, từ tai cô hôn dần lên trán lên mắt cô, mềm nhẹ trấn an cô rồi cúi đầu nặng nề cười ra tiếng.
Na Na khuôn mặt đỏ ửng mang theo vẻ mờ mịt, mở mắt ra nhìn về phía người đàn ông đang ở trên người mình.
Tóc mai ướt nước dính ở khóe mắt, không có cặp kính kia che khuất là cặp mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đạm mạc, ánh mắt thật sâu dừng trên mặt cô, ôn nhu mang theo thật nhiều vui sướng, làm cho Na Na bối rối chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Niếp Duy Bình hôn hôn khóe mắt cô, tiếng nói trầm thấp nhu hòa khi tình nùng mật ý khi thì thào nức nở thâm ý vô hạn.
“Em có biết…… Em đã sớm biết……”
“Biết cái gì?” Na Na khó hiểu hỏi.
Niếp Duy Bình nhẹ nhàng cắn chóp mũi thanh tú của cô, trong giọng nói mang theo sủng nịnh không dễ phát hiện: “Em có biết là anh không phải đang trêu cợt em, em không phải là không có cảm giác…… Anh thực vui vẻ!”
Na Na sắc mặt như bị thiêu cháy, ngay cả người cũng dần chuyển sang màu hồng, đầu vai để lộ ra ngoài dưới ngọn đèn càng thêm oánh nhuận.
Niếp Duy Bình ánh mắt đột nhiên sâu thẳm, si mê hôn lên đầu vai cô, dọc theo xương quai xanh tinh tế mà cắn mút, chậm rãi dịch chuyển xuống phía dưới.
Na Na bối rối di chuyển thân mình: “Không cần, bác sĩ Niếp đừng ở chỗ này……”
Niếp Duy Bình khó có khi nghe lời mà dừng lại, cười cười hôn cô một cái, ôn nhu nói: “Được!”
Na Na nhẹ nhàng thở ra, chỉnh lại quần áo.
Niếp Duy Bình thản nhiên mở miệng nói: “Nơi này giường quá nhỏ vô cùng không thích hợp, chúng ta về nhà tiếp tục!”
Na Na: “……”