Bác Sĩ Cầm Thú

Chương 64 :

Ngày đăng: 16:18 19/04/20


Na Húc vừa mới tỉnh dậy lại ở trong tiếng gào khóc mà tiếp tục hôn mê bất tỉnh.



Niếp Duy Bình bị cô làm hoảng sợ, vội vàng lấy tay che miệng cô lại, đen mặt thì thầm lên án: “Im lặng! Đã hơn nửa đêm, anh thấy anh vợ là bị em dọa sợ mà hôn mê tiếp đấy!”



Na Na nghe thấy thế liền ngừng khóc, trừng đôi mắt ngập nước tỏ vẻ khẩn trương, lay tay cánh tay hắn cẩn thận hỏi: “Mau nhìn xem anh em thế nào?”



Niếp Duy Bình kiểm tra đơn giản một chút, rốt cục cũng nhẹ nhàng thở ra bình tĩnh nói: “Anh vợ hôn mê đã lâu, cơ thể còn rất yếu…Nhưng mà có thể tỉnh lại chắc hắn sẽ không có vấn đề gì lớn!”



Na Na cầm lấy tay hắn, đem mặt chôn trong lòng bàn tay ấm áp của hắn, không tiếng động mà rơi lệ, nước mắt cứ thế tuôn trào làm cho Niếp Duy Bình đau lòng từng hồi từng hồi.



Na Na khóc đến không kềm chế được, bả vai run rẩy nhưng vẫn gắt gao cắn chặt môi không phát ra âm thanh.



Niếp Duy Bình nâng tay kia lên, đau lòng vuốt tóc của cô rồi nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi nói: “Tốt lắm, tốt lắm, người đã không có việc gì, em còn khóc cái gì!”



Niếp Duy Bình không được tự nhiên nói hai câu lại cố ý trêu đùa: “Xem đi, anh đã nói là xung hỉ có ích mà! Có đôi khi em không thể không tin vào những điều kì lạ khó có thể giải thích được, tuy chúng chưa được khoa học chứng minh nhưng lại là một loại hy vọng mà đôi khi lại có tác dụng rất kỳ diệu!”



Niếp Duy Bình cười cười, nâng cằm của cô lên, bàn tay to lau đi nước mắt trên mặt cô, trêu trọc nói: “Không bằng chúng ta lại tiếp tục? Có khả năng anh vợ vì bị kích thích mà nhanh chóng tỉnh lại!”



Na Na rốt cục nín khóc mỉm cười, nắm tay đánh hắn một cái, khục khịt mắng: “Lưu manh!”



Na Hác thật sự đã tỉnh lại.



Tuy rằng người còn rất yếu, thời gian tỉnh táo lại mỗi ngày đều rất ít, cố gắng nói được mấy câu lại liền ngủ tiếp, nhưng hắn ngày càng chuyển biến tốt hơn.



Người vui vẻ nhất không ai khác chính là kẻ đầy kiêu ngạo bạn nhỏ Na Viễn!



Tiểu tử kia tin rằng tình yêu của nó đã làm cho ba nó tỉnh lại, cảm thấy vui vẻ phấn khích không ngừng vì bản thân đã không hề lãng phí nhiều nước miếng như vậy.



Đợi đến lúc miệng vết thương ổn định, Na Hác cũng đã có thể ngồi dựa vào giường tán gẫu.



Niếp Duy An cũng đến thăm vài lần, trái tim Na Hác sau ca phẫu thuật bị ảnh hương một chút nhưng nếu từ từ chữa trị sau này cũng không để lại di chứng gì quá lớn.



Na Hác vừa tỉnh, thịt viên nhỏ liền ôm lấy cha mà kể lể!



Không phải nói cô út đối với bé không tốt, chỉ là luôn có một ông chú xấu xa, lòng dạ hẹp hòi theo sát bên cạnh lúc nào cũng như hổ rình mồi, tiểu tử kia nghẹn uất đã lâu, lúc này lại có chỗ dựa vững chắc liền rất hãnh diện!



Na Viễn đang cầm cái bát nhựa in hình hoạt hình, bàn tay run run giơ cái muỗng nhỏ bón cơm cho ba ba, một thìa đồ ăn vừa giơ lên đã đổ ra ngoài hơn phân nửa, làm cho Na Hác dở khóc dở cười.



Na Hác cầm lấy thìa trên tay bé, tán dương: “Bảo bối thật giỏi quá! Đã biết bón cơm cho ba ba rồi! Ba ba muốn tự mình ăn, tiểu Viễn giúp ba ba bưng bát được chứ?”



Na Viễn nghĩ nghĩ, cảm thấy ba ba còn rất yếu koong thể cầm nổi bát nhưng cầm thìa hẳn là không có vấn đề gì, liền gật gật đầu đáp ứng.



Na Hác bị tổn thương đến đại não lại nằm quá lâu ở trên giường như vậy, nên toàn thân mềm nhũn không có khí lực, có thể ngồi dậy đã là rất tốt, hiện tại ngay cả việc cầm chén cơm cũng rất khó khăn. Na Hác tỉnh lại đã lâu như vậy, nhưng vẫn chưa gặp qua ba mẹ cùng vợ mình, tuy rằng Na Na cái gì cũng không nói nhưng trong lòng hắn đã hiểu tất cả.



Na Hác cảm thấy đu buồn chán nản nhưng một người đã từng dạo bước một vòng qua quỷ môn quan cũng khó tránh khỏi có rất nhiều sự thay đổi, cũng càng thêm hiểu được giá trị tốt đẹp của cuộc sống.



Huống chi…trên đời này còn có nhiều người quan tâm đến hắn, còn có nhiều người hắn không thể buông tay.



Tiểu tử kia hai chân ngắn ngủn, béo ú ngồi ở bên giường, miệng cắn táo, lâu lâu lại giơ lên cho ba bé cắn một miếng, cha con hòa thuận vui vẻ, trong phòng bệnh lâu lâu lại vang ra tiếng cười trong trẻo của trẻ nhỏ.




Niếp Duy Bình cái gì cũng không làm, cứ ngơ ngác ngồi ở trên ghế, vẻ mặt mang theo sự cô đơn rõ ràng, còn có chút ưu thương khó tả.



Na Na nở nụ cười, đem tách cà phê đặt lên bàn: “Bác sĩ Niếp, anh làm sao vậy? Có phải mệt mỏi quá rồi không…”



Niếp Duy Bình lắc lắc đầu, khe khẽ thở dài.



Na Na trong lòng ẩn ẩn hiểu được cảm xúc của hắn, ôn nhu ôm cổ hắn, không tiếng động an ủi hắn.



Qua thật lâu, Niếp Duy Bình mới mở miệng, ngữ khí mang theo sự ghen tuông khó dấu.



“Thằng nhóc đó chưa từng hôn anh…”



Na Na trong lòng cảm thấy mềm mại, ê ẩm lại ngọt ngào, có một loại hạnh phúc xúc động đến muốn khóc.



Niếp Duy Bình thật sự xem Tiểu Viễn là con của mình, nên hiện tại mới có loại thương cảm này.



Tuy rằng hắn thường ngày không nói ra lại thường xuyên cố ý trêu chọc cậu nhóc buồn bực tức giận, nhưng trên thực tế, Niếp Duy Bình là thật lòng thương bé, đau bé đến tận xương tuỷ!



Nhưng đâu có biện pháp nào khác!



Hắn đối với Tiểu Viễn cho dù tốt đến thế nào thì cũng không có biện pháp thay thế được địa vị người cha trong lòng nó.



Niếp Duy Bình giật mình, có cảm giác bị người khác cướp mất cốt nhục của mình, biết rõ ý tưởng này là không đúng, nhưng cũng không thể khống chế không ghen tị, cô đơn được.



Na Na trấn an, ôm đầu hắn sát vào trong lòng mình, lúc sau ôn nhu kéo giãn khoảng cách một chút nhìn thẳng vào mắt hắn giọng nói nhỏ nhẹ nhưng kiên định: “Đừng buồn nha, Tiểu Viễn chính là đã lâu không được gặp anh hai cho nên mới có vẻ bám dính…Nó cũng không phải đứa nhỏ không có lương tâm, anh đối với nó tốt, nó trong lòng đều nhớ kỹ!”



Niếp Duy Bình không nói, nhớ tới anh vợ mấy ngày nay luôn làm khó dễ mình, không khỏi càng thêm phiền muộn.



Na Na cắn môi, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn bỗng đỏ bừng, nhẹ giọng nói: “…Hơn nữa, chúng ta còn có thể có đứa con của mình, anh thích trẻ con như vậy, em nguyện ý sinh thêm vài đứa…”



Niếp Duy Bình toàn thân cứng đờ, ngây ngô không biết nên nói cái gì.



Na Na đột nhiên bật cười thành tiếng, giống như con mèo nhỏ cọ cọ gương mặt lên tóc hẳn, dùng ngữ khí vô cùng vui vẻ mà nói ra suy nghĩ: “Em thích anh, nguyện ý sinh con trai con gái cho anh…Em biết anh cũng thích em!”



Niếp Duy Bình lỗ tai hơi hơi phiếm hồng, không được tự nhiên hừ một tiếng nói: “Quá kiêu ngạo! Anh mới không thích em, thỏ ngốc vụng về!”



“Anh thích em!” Na Na lơ đễnh cười rộ lên, khẳng định nói: “Em biết anh là thích em!”



“Anh không thích em!”



“Nga, được rồi…” Na Na giống như vỗ về trẻ nhỏ, nói với hắn: “Anh nói không thích thì sẽ không thích đi, em thích anh là được rồi!”



Sự buồn bực trong lòng Niếp Duy Bình bị sự khoái trá lúc này cuốn đi sạch sẽ, lòng tràn đầy cao hứng, hạnh phúc quả thực quá lớn quá tuyệt vời!



Niếp Duy Bình hung hăng ôm chặt người trước mặt mình vào trong ngực, cúi đầu dùng sức cắn một ngụm, mặt dán bên tai cô cười khẽ hỏi: “Em chừng nào thì mới báo đáp cho anh? Anh đợi cũng lâu rồi…không bằng một mạng đổi một mạng, sinh cho anh một đứa nhỏ đi?”



Na Na sắc mặt đỏ bừng, cố lấy dũng khí nhìn hắn, hai mắt trong suốt nói: “Được!”