Bác Sĩ Cầm Thú

Chương 65 :

Ngày đăng: 16:18 19/04/20


Niếp Duy Bình cho tới bây giờ cũng chưa từng chờ mong đến giờ tan sở như vậy!



Thỏ ngốc đã sớm trở về nhà chuẩn bị, lời nói còn rất mập mờ tràn ngập ngôn từ ám chỉ…lại đừng nói đến bộ dạng nhỏ nhắn lén la lén lút thật sự là làm cho Niếp Duy Bình cao hứng khó nhịn đến cực điểm!



Buổi tối sẽ cám ơn hắn như thế nào đây?



Thỏ nhỏ vừa ngốc lại không có kinh nghiệm gì, trải qua lần duy nhất đó, hắn đánh giá cô khẩn trương là vì sợ đau, thật không biết cô nàng này có thể nghĩ ra tuyệt chiêu tình thú cỡ nào đây?



Niếp Duy Bình nhíu nhíu mày, đột nhiên cảm thấy có điểm không đúng…Đã đồng giường cộng chẩm lâu như vậy, hắn cư nhiên mới chỉ nếm qua có một lần?



Được rồi, tuy rằng những lần tiếp theo định ăn thiệt nhiều thì luôn xảy ra chuyện…



Niếp Duy Bình hung hăng phỉ nhổ chính mình, thật sự là sỉ nhục tự tôn đàn ông quá mức!



Niếp Duy Bình cảm thấy ão não vì vẫn dậm chân tại chỗ, một phần là do Na Hác hôn mê lâu nay tỉnh lại thỏ ngốc đều luôn túc trực, một phần còn lại là do thỏ ngốc luôn nghe theo sự sắp xếp của Mao Đan, ngủ luôn ở phòng trực.



Na Na vẫn là lo lắng, hỏi đi hỏi lại: “Đan Đan, cậu xác định như vậy thật sự không thành vấn đề sao? Có thấy mình như vậy rất …không rụt rè?”



“Rụt rè cái con khỉ a!” Mao Đan hận không thể từ trong điện thoại bay qua cải tạo lại cái đầu của cô khiến nó không còn rụt rè nha, cố gắng đè thấp thanh âm giận dỗi nói: “Cái này gọi là tình thú á, cậu có hiểu hay không! Cậu không phải muốn cho bác sĩ Niếp thật cao hứng sao, vậy không thể cứ rụt rè nha! Cứ phóng đãng như chưa từng được phóng đãng đi nha!”



Cái gì là phóng đáng như chưa từng được phóng đãng…Đây là khiêu khích trắng trợn a!



Na Na nhịn không được đỏ mặt, khó xử mở miệng: “Bên trong cái gì cũng thật sự không mặc?”



“Không mặc, không mặc, kiên quyết không mặc!” Mao Đan trảm đinh chặt sắt mà nói: “Mặc thì còn có cái gì để mà nghĩ nữa a!”



Na Na lấy tay sờ sờ vào khuôn mặt nóng rát, cố gắng ổn định giọng nói, nhỏ giọng nói: “Có sương…”



Mao Đan “…”



Chính là bởi vì biết có sương nên mới không cho cậu mặc cái gì ở bên trong a! Đấy qlaf sự cám dỗ chết người nha!



Mao Đan vuốt mặt, bình tĩnh nói: “Câu nhanh lên chuẩn bị, thời gian không kịp nữa rồi! Nhớ kỹ, nhất định phải vừa xấu hổ vừa sợ hãi, nhưng không được mất đi vẻ phong tình quyến rũ…Đàn ông đều rất thích như thế!”




“Niếp, bác sĩ Niếp…”



Niếp Duy Bình tỏ vẻ muốn trừng phạt, một tay bắt lấy một bên bạch ngọc trước ngực cô chậm rãi vuốt ve, thưởng thức.



“Không đúng!”



Na Na thở gấp lợi hại hơn, khoé mắt ánh nước mắt, nghe vậy thành thành thật thật mở miếng nói: “Duy Bình.”



Niếp Duy Bình trên mặt tươi cười nhất thời cứng lại, trong mắt hung quang chợt loé, tay hung hăng dùng sức, niết đến mức thỏ ngốc la hoảng lên.



“Gọi, anh, ông, xã!” Niếp Duy Bình dán tại bên tai cô nghiến răng nghiến lợi ra mệnh lệnh.



Na Na xấu hổ đến mức toàn thân đều ửng đỏ, giống hệt như một con tôm luộc, nước mắt lưng tròng, tràn đầy uỷ khuất, nhu nhược gọi: “Ông xã…”



Niếp Duy Bình hung hăng hôn cô một ngụm, ôm chặt lấy thắt lưng của cô kéo mạnh, đem cả người vác hẳn trên vai.



“A…bỏ em xuống!”



“Đừng nháo!” Niếp Duy Bình thuận tay cho cô một cái đánh vào mông, tuy rằng không đau, nhưng tiếng “ba” cực kỳ vang dội, làm cho Na Na nhất thời xấu hổ, túng quẫn không dám lộn xộn nữa. Niếp Duy Bình hai ba bước đã tới bên giường, đem cô đặt lên giường, cởi quần áo sau đó nặng nề đè ép lên người cô, cắn một cái vào đôi má phấn nộn, mơ hồ không rõ nói: “Ngoan, ông xã đêm nay liền cùng em động phòng…”



Ngọn nến đỏ toả nhiệt như muốn thiêu đốt cả căn phòng đầy tiếng giao hoan, còn tản ra hương khí thản nhiên, ánh lửa lờ mờ như nhảy múa, càng tăng thêm vẻ mông lung giống như dựng lên một căn phòng để động phòng hoa chúc đầy mộng ảo, xuân tiêu một khắc ngàn vàng khó mua.



Na Na thẹn thùng vô hạn nhìn hắn, cánh tay trơn bóng bò lên cổ hắn, dịu ngoan đem hai chân mình mở ra vòng lên ôm lấy hông hắn.



Thắt lưng gầy gò mẫn cảm đến cực điểm, lại được da thịt ôn nhuyễn nhẵn nhụi trên đùi cô cọ xát liền căng cứng.



Niếp Duy Bình rốt cuộc chờ không kịp, dùng sức cuốn lấy cái lưỡi mềm của cô, vừa mút vừa cắn. Thân dưới lại không lưu tình chút nào hung ác tiến nhập, lập tức tiến vào chỗ sâu nhất, mềm mại nhất của cô.



Na Na dùng sức kẹp chặt thắt lưng hắn, hai tay cũng không tự giác siết chặt, cả người giống như dây leo chặt chẽ quấn lấy thân hình Niếp Duy Bình trong lúc hắn ra sức va chạm phía dưới, giống như bão táp mưa xa, mãnh liệt như mưa gió phập phồng…



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đêm hôm khuya khoắt ngồi viết cảnh H, chảy thật nhiều máu…