Bác Sĩ Tâm Lý Tô Duy

Chương 1 :

Ngày đăng: 01:40 19/04/20


Tô Duy là một nhà phân tâm học ( phân tích tâm lý học )



Cho nên khi Lâm Duẫn Nhiên hùng hùng hổ hổ chạy vào nhà, nhào đến bên người Tô Duy định táy máy chân tay, Đại Hoàng mặc tạp dề bưng cà phê từ phòng bếp đi ra, vừa vặn chứng kiến cảnh này liền tiến một bước dài chen giữa hai người, ánh mắt sắc nhọn lướt qua rồi vẽ nụ cười nịnh nọt : “Tiên sinh, ngài là tâm thần phân liệt hay là rối loạn nhân cách ?”



Lâm Duẫn Nhiên : “……”



Trên thực tế, bệnh nhân đến khám chủ yếu là những người bị rối loạn cảm xúc đến xin lời khuyên, những bệnh nhân bị rối loạn nhân cách hay tâm thần phân liệt nghiêm trọng thực sự rất ít, mà Đại Hoàng lại là một trong số đó.



Một tuần trước, ở vườn hoa khu phố bên cạnh, Tô Duy tiện tay nhặt Đại Hoàng đem về nhà.



Khi đó Đại Hoàng chẳng rõ đã rời nhà lăn lội ngoài đường bao nhiêu ngày, cả người bẩn thỉu, ngũ quan trên mặt đều không nhìn rõ, thế nhưng còn có đôi mắt sáng rực, ánh mắt lấp lánh không bị che lấp. Tô Duy vốn cho rằng cậu là ăn xin lưu lạc đến đây, thế nhưng bên người Đại Hoàng lại không có công cụ ăn xin nào, cũng chẳng bày ra cái dáng muốn xin xỏ, chỉ đơn giản ngồi bên bồn hoa, ánh mắt tò mò nhìn theo một người lại một người đi qua trước mặt cậu.



Tô Duy nhất thời bị ma xui quỷ khiến thế nào, bước đến trước mặt cậu, hơi cúi người xuống. Ánh mặt trời dừng chân nơi gò má anh khiến cho gương mặt vốn lạnh băng nhìn qua hết sức nhu hòa : “Tên ?”



Đại Hoàng ngơ ngác nhìn anh, thật lâu vẫn chưa cất lời. Mãi cho đến khi thấy một con chó vàng vẫy đuôi chạy phía sau Tô Duy, Đại Hoàng mới tỉnh lại, nhỏ giọng nói : “Đại Hoàng…”



Tô Duy khẽ nhấc khóe miệng, lịch sự gật đầu : “Đại Hoàng, chào cậu.” Dứt lời thì từ từ đứng thẳng, xoay người rời đi.



Ngũ quan Tô Duy đều rất đẹp, da rất trắng, lông mi dài mà dày, bên khóe mắt trái có một nốt ruồi nhỏ, cộng thêm khí chất ưu buồn. Chỉ là cũng nhờ nốt ruồi nhỏ kia, tước giảm nơi anh vài phần khí, trái lại khiến anh thoạt nhìn có chút quyến rũ —— tất nhiên, nó không giống như cái quyến rũ, cái duyên của người con gái, chỉ là làm giảm đi chút nam tính mà thôi.



Đáng lẽ ra, tướng mạo Tô Duy cũng không thuộc dạng kinh diễm mê người, thế nhưng lại rất vừa mắt người khác. Từ lúc Tô Duy bước đến chỗ Đại Hoàng, che đi ánh mắt trời vốn thuộc về cậu, suy nghĩ trong đầu Đại Hoàng giống như một đĩa nhạc bị vấp, ngây ngốc bám theo anh.



Đi được một đoạn đường, Tô Duy phát hiện Đại Hoàng bám theo mình, từ đầu đến cuối đều duy trì khoảng cách không xa cũng chẳng gần, bệnh nghề nghiệp khiến anh xoay người tiến về phía Đại Hoàng, lịch sự mà xa cách mỉm cười : “Cậu cần giúp đỡ sao ?”



Đại Hoàng chăm chú nhìn Tô Duy, nhìn thật lâu mới lại chợt bừng tỉnh, lúng ta lúng túng nói : “Tôi bị ánh sáng bắn vào mông..”



Tô Duy buồn cười nhìn cậu, đứng chưa đến 3 giây đã quay người định đi tiếp. Thế nhưng Đại Hoàng đột nhiên nắm vạt áo anh giữ lại, ngượng ngùng cúi đầu, khổ sở nói : “Tiên sinh, tôi không nhớ rõ tôi là ai.”



“Oh ?” Tô Duy xoay người, cả khuôn mặt chìm trong ánh mặt trời, kéo dài thanh âm lo lẳng hỏi: “Mất —— trí nhớ ?”



Sau đó, Tô Duy giúp Đại Hoàng tắm rửa một chút, ngoài ý muốn phát hiện ra cậu môi hồng răng trắng mắt to lông mày rậm, là một thiếu niên hết sức đẹp trai. Tô Duy dẫn cậu tới bệnh viện làm kiểm tra toàn diện trên dưới trước sau, bác sĩ kết luận —— tất cả bình thường.



Anh lại hỏi Đại Hoàng thêm mấy vấn đề, xác định cậu mất trí nhớ là do tâm lý. Vì vậy Tô Duy đưa cậu đến sở cảnh sát làm hồ sơ, cuối cùng dẫn người về nhà.



Đương nhiên, Tô Duy cũng không thích xen vào chuyện người khác, anh tất nhiên cũng chẳng có lòng hảo tâm nào, anh làm như vậy là vì tư tâm.



Rất lâu sau này, Đại Hoàng hỏi lại chuyện cũ, hỏi rằng liệu có phải là anh nhất kiến chung tình với cậu hay không, Tô Duy bình tĩnh trả lời : “Trước khi gặp em, anh xem sách thấy loại bệnh này. Một bệnh nhân mất trí nhớ đối với bác sĩ tâm lý, so với đem một thi thể vẹn tươi tặng cho mấy sinh viên học y, giá trị hơn nhiều.”



Đại Hoàng nín lặng…



Nhà Tô Duy nằm ở phía tây Thượng Hải, ba phòng hai sảnh ước chừng hơn một trăm mét vuông, chỉ một mình anh ở. Tô gia kinh doanh bất động sản lớn, Tô Duy là con thứ hai trong gia đình, theo lý thì gọi là Tô Nhị thiếu gia. Thế nhưng Tô Duy ngoại trừ một chiếc xe và một căn nhà, cũng không muốn lấy thêm của cải từ Tô gia.



Tô Duy ngồi trên ghế sa lon, mặt không đổi sắc đánh giá Đại Hoàng: “Cậu còn nhớ mình bao nhiêu tuổi không ?”



Đại Hoàng không chút do dự đáp : “Mười tám.” Nói xong thì lại ngẩn người



Tô Duy nhìn cậu một chút : “Cậu còn nhớ cái gì nữa ?”



Đại Hoàng quay đầu nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, vẻ mặt đau khổ nói : “Không biết, nếu không anh hỏi tôi, tôi nhớ thì trả lời anh.”



Tô Duy hỏi một vài vấn đề cơ bản, nhận thấy chỉ số thông minh và phương diện kiến thức của Đại Hoàng đều bình thường, chỉ có những vấn đề liên quan đến thân phận cậu thì bị mất trí nhớ.




Đại Hoàng đỏ mặt rời người đi, “Thầy ~~~”



“Dolores ?” Một giáo viên trẻ đi qua bãi cỏ, thấy hai người Tô Duy và Đại Hoàng, cước bộ từ từ chậm lại.



Đại Hoàng tập trung nhìn kỹ, kia chính là cái người hôm qua vừa đến nhà đã lao tới táy máy chân tay với Tô Duy. Thấy vậy cậu liền làm động tác giống hệt gà mẹ che con dịch đến sát cạnh Tô Duy, ánh mắt tràn đầy địch ý và khiêu khích.



“Yo ~” Lâm Duẫn Nhiên nâng chân mày, toát ra địch ý không kém gì Đại Hoàng.



“Thầy Lâm.” Tô Duy chậm rãi ngồi thẳng dậy, vẻ mặt biếng nhác mà lạnh lùng : “Đang ở Trung Quốc, không cần gọi tên tiếng anh của tôi.”



Lâm Duẫn Nhiên tỏ ra ngượng ngùng, khẽ nhún vai : “Ok. A Duy.”



Lâm Duẫn Nhiên đi rồi, Đại Hoàng không có phơi nắng nữa, quấn quít lấy Tô Duy hỏi : “Thầy, người kia với thầy có quan hệ thế nào ?”



Tô Duy khẽ nhíu mày. “Cậu ấy là bạn học khi ở Mĩ.”



“Chỉ thế thôi ?” Đại Hoàng không buông tha.



“Chỉ thế thôi.”



“Em cảm nhận được sự uy hiếp.” Đại Hoàng đáng thương dựa sát vào người Tô Duy, lúc này nếu như trên đầu cậu có một đôi tai cún, nhất định là đang cụp xuống. “Anh trai, em nghĩ người đó muốn cướp anh khỏi em.”



Tô Duy nhìn cậu một lúc lâu, nhẹ nhàng thở dài : “Cậu bị ảnh hưởng của sự đồng cảm quá nghiêm trọng. Hơn nữa, Đại Hoàng, tôi là đàn ông.”



Đại Hoàng không giải thích được : “Đồng cảm ?”



Sau khi về đến nhà, Tô Duy đưa cho Đại Hoàng một quyển “Phân tích tâm lý bệnh nhân”, trong sách, chương 4 : Nói về ảnh hưởng của sự đồng cảm.



Đại Hoàng sau khi xem xong, không hài lòng xông vào phòng của Tô Duy, kéo tập giáo án đang soạn ra, chăm chú nhìn anh, rất nghiêm túc nói : “Bác sĩ, quên đi, không phải đồng cảm, em đối với anh là nhất – kiến – chung – tình !”



- – –



0



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình : Khai tân văn rồi ^-^



Đồng cảm là ám chỉ bệnh nhân đem tình cảm của bình đặt lên người bác sĩ tâm lý. Đây không phải là những rung động thực sự. Ví dụ như bệnh nhân khao khát quyền lực, trong quá trình trị liệu tâm lý coi bác sĩ như là một biểu tượng của quyền lực, do đó, không nảy sinh những tình cảm, rung động thực sự.



Editor nói ra suy nghĩ của mình : tời ơi dài quá OTL, edit một chương mà dài muốn chết OTL



***************



#.Dành cho bạn nào muốn tìm hiểu :



.Phân tâm học : Phân tâm học (viết tắt của Phân tích tâm lý học, tiếng Tàu: Psychoanalysis) là tập hợp những lý thuyết và phương pháp tâm lý học có mục đích tìm hiểu những mối quan hệ vô thức của con người qua tiến trình liên tưởng. Nó được khởi thảo bởi Sigmund Freud, một bác sĩ người Áo. Phân tâm học chuyên sâu nghiên cứu về con người. Phân tâm học chia bản năng con người ra làm ba phần: cái ấy (E: id;F:Le Ca; G:das Es), cái tôi (E: Ego;F:Le Moi; G:das Ich) và cái siêu tôi (E:Super ego;F: Le Surmoi; G:das Über-Ich). Trong đó nói rõ con người luôn bị chi phối bởi bản năng tính dục và mọi hoạt động của con người đều nhằm thỏa mãn hoặc ức chế nhu cầu đó. Lí thuyết phân tâm đã được nhiều người nghiên cứu tuy nhiên nó vẫn chưa thực sự được nhận thức đầy đủ. Cùng với nhiều công trình nghiên cứa về con người như thuyết tiến hóa và khoa học về nhận thức, đã đóng góp vào việc tìm hiểu sau hơn về nhận thức về văn hóa và văn minh nhân loại..



.Rối loạn nhân cách : Rối loạn nhân cách (tiếng Anh:Personality disorders) là một tập hợp các trạng thái để biệt định các đối tượng có cách sống, cách cư xử và cách phản ứng hoàn toàn khác biệt với người thường nhưng lại không đủ các triệu chứng của một bệnh lý tâm thần đặc trưng. Khái niệm về rối loạn nhân cách là một khái niệm tiến triển và thay đổi theo sự phát triển của ngành tâm thần. J.Reich cũng như Kaplan đều đưa ra các con số là từ 6 tới 11,1% dân số có vấn đề về rối loạn nhân cách .



nguồn : wiki