Bác Sĩ Tâm Lý Tô Duy

Chương 2 :

Ngày đăng: 01:40 19/04/20


Hai ngày sau, sáng sớm thứ bảy, chuông nhà Tô Duy kêu ầm ĩ.



Tô Duy khoác tạm một chiếc áo, ngáp dài đi tới cửa, từ mắt mèo trông thấy một người đàn ông có chút quen mắt. Người kia nghe thấy tiếng bước chân của anh, từ túi áo lấy ra chiếc thẻ cảnh sát, giơ đến chỗ mắt mèo.



Tô Duy ngẩn người mở cửa ra.



Đứng ngoài cửa là một cảnh sát mặc thường phục trông khá tuấn tú, lông mày rậm, mắt sâu, mũi cao, nhưng lại không toát lên vẻ anh tuấn, oai hùng của một cảnh sát, trái lại còn có chút lưu manh. Người đàn ông mặc chiếc áo bành tô màu đen, khóe miệng kéo dài vẽ ra nụ cười siêu vẹo có chút ghê người. Nếu không phải trên tay anh ta đang cầm chiếc thẻ cảnh sát, với vẻ ngoài thế này, trông giống xã hội đen nhiều hơn.



Người đàn ông tiến vào nhà, chẳng nói chẳng rằng dang tay tặng Tô Duy một cái ôm thật chặt : “Ha ha, Tô Duy, không ngờ thật sự lại là em “~



Tô Duy nhớ ra tên của người này, mặt không đổi sắc tránh ra khỏi lồng ngực trước mắt, “Dương Thiếu Quân.”



Mắt mũi vẫn còn mơ màng, Đại Hoàng cả người trần truồng từ khách phòng đi ra, vừa hay thấy một màn này, giật mình buông tay, gối ôm rơi bịch xuống đất.



Tô Duy nhíu mày : “Đại Hoàng, tôi đã nói khi ngủ không nên khỏa thân. Quay về mặc quần áo rồi ra sau.”



Đại Hoàng đỏ mặt nhặt gối ôm lên che đi bộ phận quan trọng, nhỏ giọng kháng cự : “Quần lót gây trở ngại quá trình dậy thì của thanh niên. Khi ngủ em cũng có đắp chăn.”



Khi Đại Hoàng mặc xong quần áo lại một lần nữa đi ra, cậu nghe thấy Tô Duy và vị cảnh sát mặc thường phục kia đang nói chuyện liên quan đến mình.



“Đại Hoàng.” Tô Duy từ ghế sô pha đứng lên, bình tĩnh nhìn cậu : “Cảnh sát tìm thấy thân phận thật của cậu.”



Đại Hoàng giật mình, không tỏ ra hưng phấn cũng chẳng tỏ vẻ sợ hãi, chỉ hững hờ “Ồ” một tiếng.



Dương Quân nhấc khóe miệng, ánh mắt sắc bén nhìn Đại Hoàng, “Cậu thực sự quên hết mọi chuyện ?”



Đại Hoàng lúng túng, bị anh ta nhìn cả người đều không được tự nhiên, “Đúng vậy.”



Dương Quân quơ quơ tập tài liệu trong tay, “Có thể nói cho tôi biết vì sao trông cậu có vẻ không quan tâm đến thân phận thật sự của mình không ?”



Đại Hoàng hơi nhíu mày, “Không phải. Tôi rất tò mò.”



Tô Duy vẫn luôn lặng lẽ quan sát biểu tình của Đại Hoàng, cố gắng nhìn ra cái gì đó. Anh bắt được trên mặt Đại Hoàng hiện lên một chút đấu tranh, có lẽ là do vô ý thức thể hiện ra, nhưng vẻ mặt này rất nhanh đã bị thay thế.



Dương Thiếu Quân từ trong túi lấy ra một bao thuốc lá, vừa mới ngậm điếu thuốc, Tô Duy ngay lập tức rút điếu thuốc trên miệng anh ta ra bỏ xuống bàn : “Xin lỗi, tôi không thích mùi thuốc lá.”



Dương Thiếu Quân cau mày một chút, rồi cười ha ha đứng lên : “Em thật nhẫn tâm.”



Tô Duy hờ hững, “Để anh thất vọng rồi.”



Dương Thiếu Quân nhún vai, ánh mắt sắc bén một lần nữa lại đặt trên người Đại Hoàng, cố gắng nhìn ra chút biến đổi trên mặt cậu ta, “Cậu đã mất trí nhớ thì tôi giúp cậu một chút. Cậu tên Lộ Tiêu, năm nay mười tám. Cha cậu tám năm trước đã qua đời, tám năm này cậu ở cùng mẹ kế.” Anh ta dừng lại một chút, mắt híp lại, “Mẹ kế của cậu mười ngày trước đã qua đời, cũng từ lúc đấy trở đi, cậu mất tích.”



Đại Hoàng lại chau mày, cũng không tỏ ra giật mình.




Tô Duy lắc đầu : “Cảnh sát là như thế. Nếu như việc nhớ lại khiến cậu cảm thấy khó chịu, cậu không cần cố gắng nhớ. Thả lỏng người, không cần phải sợ.”



Trên đường trở về đi ngang qua chợ hoa, Đại Hoàng đột nhiên nghĩ ra ý tưởng muốn trồng cây. Vì vậy hai người họ xuống xe.



Sau cùng, Đại Hoàng chọn một chậu cây bạch kiếm vân. Bạch kiếm vân là một loại cây hoa cúc có màu trắng, thơ Đường có câu “Trĩ tử thư truyện bạch cúc khai, tây thành tương trệ vị dung về.”, nói về bạch kiếm vân.



Đại Hoàng cẩn thận ôm chậu hoa cúc trở về nhà, đặt ở trên ban công, không ngừng tưới nước.



Tô Duy khoanh tay đứng một bên nhìn, khẽ lắc đầu cười. “Cậu đã tưới ba chén nước rồi, thêm chén nữa nó chết chìm mất.”



Đạ Hoàng rốt cuộc ngừng tưới cây, nhẹ nhàng cầm nụ hoa, “Bác sĩ, tuy rằng em không thể sinh con cho anh, nhưng chúng ta có thể cùng nhau chăm sóc nó.”



Tô Duy xoay người trở về phòng, “Tôi không có hứng thú.”



Đến ngày chủ nhật, Tô Duy nhận được lời mời của Dương Thiếu Quân, cẩn thận dặn dò Đại Hoàng ở nhà ăn rồi mới yên tâm đến chỗ hẹn.



Dương Thiếu Quân mời Tô Duy ăn tối, lại đưa anh đi ngắm cảnh đêm, căn bản đều không nhắc đến Đại Hoàng, trái lại ôn chuyện cũ.



Hơn mười giờ tối, Tô Duy không nhịn được nữa nói : “Tôi nghĩ anh mời tôi đến thảo luận chuyện Đại Hoàng.”



Dương Thiếu Quân ôm vai anh, thu lại dáng vẻ cợt nhả, anh tuấn đến mê người : “Không phải, đây là hẹn hò. Mấy năm nay Thượng Hải thay đổi nhiều thật. Em còn nhớ nơi này mười năm trước như nào hay không ? Từ lúc ở Mĩ về, em có đến nơi này không ?”



Tô Duy không hứng thú đẩy tay anh ta ra, “Tôi đã về nước được hai năm.”



“Hai năm…” Dương Thiếu Quân quay đầu đi, ánh mắt có chút nuối tiếc, “Thật tiếc, sao anh không thể thấy em sớm hơn ..”



Tô Duy nhíu mày, “Nếu như không có chuyện gì khác để nói thì tôi về đây. Ngày mai tôi phải đi làm.”



Dương Thiếu Quân như không nghe thấy mấy lời này, tự mình chìm trong dòng hồi tưởng, “Em còn nhớ năm đó chúng ta cùng ngồi nơi này cả đêm không ? Ngày đó…”



Tô Duy ngắt lời nói : “Rất xin lỗi, chuyện trước kia tôi không còn nhớ..”



Dương Quân trầm mặc nhìn anh, qua thật lâu mới khẽ thở dài, “Được rồi, anh đưa em trở về.”



Về đến nhà, Tô Duy thấy không bật đèn, cho rằng Đại Hoàng đã đi ngủ. Thế nhưng khi anh vào phòng cho khách lại không thấy Đại Hoàng đâu. Anh lại tới thư phòng, phát hiện thấy trên bảng mấy tựa sách tâm lý học, có nhiều chỗ vẽ vòng tròn, là chữ của Đại Hoàng.



Tô Duy tìm khắp nhà một lần nữa, vẫn không thấy Đại Hoàng đâu.



Anh nằm trên salon phòng khách đợi cả đêm, đến tận sáng hôm sau vẫn chưa thấy Đại Hoàng trở về. Loại chuyện này mười ngày qua chưa từng xảy ra.



—— Đại Hoàng mất tích !