Bác Sĩ Tâm Lý Tô Duy

Chương 3 :

Ngày đăng: 01:40 19/04/20


Đại Hoàng một đêm không trở về, Tô Duy cả ngày đều không yên lòng, thế nhưng vẫn cố hoàn tất công việc của mình, có rất nhiều việc đang chờ anh giải quyết.



Tiễn khách cuối cùng trong ngày, Tô Duy đi tới thư phòng, mệt mỏi xoa huyệt thái dương, từ trên giá sách lấy xuống một cuốn sổ ghi chép.



Anh nghĩ các loại chuyện có thể xảy ra với Đại Hoàng, ở trên sổ viết xuống ba chữ ‘kẻ sát nhân’, đằng sau đặt một dấu chấm hỏi lớn. Kế đó, anh tiện tay viết tiếp mấy chữ : Bỏ chạy ? Ngoài ý muốn ? Khôi phục trí nhớ ?



Trong nhà Tô Duy cũng không lộn xộn hay có dấu vết dị thường gì, có thể xác định Đại Hoàng tự mình bỏ đi. Tô Duy cũng đi ra ngoài thăm hỏi xung quanh, xác định gần đây không có xảy ra tai nạn giao thông ngoài ý muốn nào.



Đại Hoàng trước khi rời đi có xem mấy sách quyển sách tâm lý của anh, Tô Duy mở cuốn “Tự truyện của Jung” ra, thấy mấy vòng tròn Đại Hoàng gạch dưới câu nói :



” ‘Phụ nữ’ trong lòng tôi đưa tới một loại cảm giác không đáng tin cậy. Mà ‘Cha’, người mang đến sự đáng tin lại – không có quyền.”



Tô Duy đã nhiều lần đọc qua tác phẩm này. Jung là một học giả mắc bệnh tâm thần người Thụy Điển. Cuốn tự truyện này của ông phân tích diễn biến tâm lý của cuộc đời mình. Đại Hoàng khoanh tròn câu nói kia không có nghĩa là nó bất thường hay kích thích suy nghĩ của người khác, giải thích trực quan nhất có thể đưa ra là câu nói này đem sự đồng cảm đến cho Đại Hoàng.



Tô Duy lẩm bẩm một mình, “Chẳng lẽ cậu ta bị cái gì kích thích, nhớ lại những gì từng trải qua ?”



Mười phút sau, Tô Duy thay áo sơ mi chuẩn bị ra khỏi nhà. Anh đi ngang qua cửa sổ sát đất lớn ở trong phòng khách, cảm giác như có người đang đứng ngoài cửa sổ nhìn mình. Tô Duy quay đầu lại, trước mặt cửa sổ đóng chặt, mà nhà anh lại nằm ở trên tầng mười, chắc chắn không có người nào trèo lên đây.



“Ảo giác rồi.” Tô Duy lắc đầu, cầm túi ra khỏi nhà.



Anh lái xe đến chỗ ở cũ của Đại Hoàng, thông qua hàng xóm thu thập một số thông tin về cậu ấy, cũng nhân cơ hội này tìm kiếm tung tích Đại Hoàng.



Đây là một khu dân cư kiểu cũ, nhà đều cũ nát, hành lang lạnh lẽo tối tăm, đèn đều đã hỏng cả, rõ ràng điều kiện nơi này không hề tốt.



Tô Duy nhấn chuông hàng xóm nhà Đại Hoàng, nhưng lại phát hiện ra chuông đã hỏng không phát ra âm thanh nào, chỉ có thể dùng tay rung cửa sắt đã cũ.



“Cậu là cảnh sát ?” Tô Duy nói mục đích mình tới, hàng xóm cũ của Đại Hoàng là một người phụ nữ trung niên, bà phàn nàn nói : “Các cậu mấy ngày hôm nay tới rất nhiều lần.”




Một lát sau, Đại Hoàng bừng tỉnh lại, giùng giằng bò dậy, biểu tình rầu rĩ, “Bác sĩ, em.. em cũng không biết đấy là làm sao, cơ thể em giống như bị khống chế…”



Tô Duy lắc đầu : “Đó là do cậu tự bảo vệ mình theo bản năng trước hành động của tôi thôi. Được rồi, không sao, đi tắm đi.”



Anh rời khỏi phòng tắm đóng cửa lại, đổ đầy một cốc nước lạnh rồi uống —— dục vọng của anh đang ngẩng đầu, thế nhưng anh cũng không cảm thấy hổ thẹn áy náy gì. Anh thích đàn ông, chỉ là phản ứng sinh lý bình thường thôi.



Đại Hoàng tắm rửa xong đi ra ngoài, thấy Tô Duy đang ngồi ở phòng khách liền đi tới trước mặt anh ngồi xổm xuống, đáng thương tựa cằm lên đầu gối anh. Cậu dường như rất thích dùng động tác này hướng Tô Duy làm nũng, mặc dù Tô Duy không thích mà nói hành động này của cậu thật giống chó con.



“Bác sĩ,.. em rất sợ.”



Tô Duy thở dài, đưa tay sờ lên mái tóc ướt nhẹp của cậu, “Không cần phải sợ, sẽ ổn thôi. Bây giờ nói cho tôi biết, lúc tỉnh lại cậu ở đâu ?”



Đại Hoàng nói, “Ở chỗ lần trước em gặp bác sĩ trong công viên.”



Tô Duy như nghĩ gì đó, khẽ nhíu mày : Địa điểm ấy đối với Đại Hoàng giống như tượng trưng cho một cái gì đó rất ý nghĩa.



Đại Hoàng nói tiếp. “Em vừa tắm vừa cố gắng nhớ lại, giống như đang ở trong mơ. Thế nhưng em lại không rõ mơ thấy cái gì.”



Giấc mơ đối với phân tâm học là một chìa khóa vô cùng quan trọng, Freud cho rằng chỉ với giấc mơ, ta có thể khám phá mọi thứ trong tiềm thức.



Tô Duy cũng không bắt cậu phải nhớ lại, anh xoay người tiến vào thư phòng, lấy một quyển sổ hoàn toàn mới đưa cho cậu. “Từ giờ trở đi, đặt quyển sổ này ở đầu giường cậu. Mỗi sáng tỉnh lại, việc đầu tiên làm là đem những gì đã xảy ra trong giấc mơ, viết chúng ra.”



—-



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình : Khụ, Tô Duy là công, phúc hắc băng sơn nhược công ~~~