Bác Sĩ Tâm Lý Tô Duy

Chương 11 :

Ngày đăng: 01:40 19/04/20


Trước khi Nhậm Tiểu Thiên tới, Lâm Duẫn Nhiên kêu người giúp việc đem căn nhà gọn gàng sạch sẽ bày loạn lên, giá sách cũng chịu chung số phận, giường cũng tận lực bị làm nhăn.



Tiếng chuông cửa vang lên, Lâm Duẫn Nhiên ra mở cửa, không mời vào ngay mà tựa ở cửa quan sát cậu : “Đây là thái độ theo đuổi người khác của cậu ?”



Nhậm Tiểu Thiên cúi đầu nhìn mình, một thân áo phông quần jean, vẻ mặt mờ mịt.



Lâm Duẫn Nhiên cười nhạt : “Lúc tôi theo đuổi người khác, mỗi ngày 99 đóa hoa hồng, cứ như vậy kiên trì.”



Nhậm Tiểu Thiên sờ sờ lỗ tai, hờ hững nói : “Vậy anh có thành công không ?”



Lâm Duẫn Nhiên : “……….”



Anh bị đạp trúng nỗi đau, nháy mắt tức điên, đôi mắt xinh đẹp trừng lớn, nghiến răng : “Cậu, cậu…! Fuck!!”



Nhậm Tiểu Thiên sững người một chút, không nhịn được nở nụ cười.



Lâm Duẫn Nhiên nhắm mắt hít sâu, cắn răng nghiến lợi nói : “Vào đi!”



“Dọn phòng sạch sẽ, sắp xếp lại giá sách, giặt sạch chăn mang đi phơi. Làm xong thì theo tôi đi mua đồ !”



Nhậm Tiểu Thiên quét mắt nhìn thư phòng lộn xộn, cũng không oán giận, vén tay áo lên bắt đầu làm việc.



Lâm Duẫn Nhiên nhìn cậu một lúc, nghĩ cậu ta có hơi ngu ngốc nhưng cũng đàng hoàng. Vì vậy yên lòng chạy đến phòng khách xem ti vi.



Một lúc sau, điện thoại Nhậm Tiểu Thiên ở trong phòng khách vang lên. Cậu chạy đến nhận điện thoại, lập tức đổi sắc mặt.



“Thầy Lâm” Nhậm Tiểu Thiên nhíu mày thật chặt “Bạn cùng phòng của em bị tai nạn xe, em có thể đi xem cậu ấy được không ?”



Lâm Duẫn Nhiên giật mình hỏi : “Nghiêm trọng không ?”



Nhậm Tiểu Thiên cắn chặt môi dưới không nói.



Lâm Duẫn Nhiên vội nói : “Vậy cậu mau đi đi, xong việc thì gọi điện cho tôi.”




Tô Duy nói “Cứu tôi.”



Đại Hoàng cười cười “Đúng”, là “Cứu tôi.” Có lẽ trong tiềm thức anh ta không muốn chết. Rất nhiều người tự sát mà được cứu, sau đó đều cố gắng sống thật tốt, bởi vì hy vọng sống trong tiềm thức bị kích thích, chuyển hóa thành ý thức.” Cậu quay đầu, ánh mắt trong suốt nhìn Tô Duy “Bác sĩ, anh thích em không ?”



Tô Duy trầm mặc.



Đại Hoàng cắn môi “Lần trước em thôi miên bác sĩ, em có hỏi anh, hỏi rằng anh có thích em dù chỉ một chút không, anh biết đáp án của anh là gì không ?”



Tô Duy nhíu mày, không nói nên lời.



Đại Hoàng lặng lẽ cười : “Không phải lo lắng, đáp án của anh là —— không. Nhưng đã lâu như vậy, em muốn hỏi lại lần nữa, bác sĩ, anh có thích em dù chỉ một chút không ?”



Tô Duy đắn đo mở miệng : “Đại Hoàng…”



Đại Hoàng tiến lại gần, nhỏ giọng nói : “Anh có dám để em thôi miên lại một lần nữa không ? Hay ý thức và tiềm thức của anh vẫn chưa nhất trí …”



Tô Duy chợt đổi sắc mặt : “Lộ Tiêu..”



Đại Hoàng cười khổ : “Được rồi, em sẽ không làm điều gì mà anh không thích đâu.”



Một lát sau, mặt trời chìm hẳn xuống đường chân trời. Tô Duy đứng lên, hai tay bỏ vào túi quần “Về đi, buổi tối trời lạnh.”



Đại Hoàng cũng không lập tức nhúc nhích, đến khi Tô Duy đi được một đoạn, cậu nhìn bóng lưng anh khẽ nhỏ giọng : “Có phải em rất ích kỷ không …. Nhưng mà bác sĩ, em thật sự thích anh..”



Thậm chí cậu còn tin rằng, nếu một ngày mình quên mất Tô Duy, chỉ cần có thể gặp lại anh, cậu sẽ lại thích anh một lẫn nữa. Cậu cũng không rõ lý do, chỉ là cứ cố chấp tin như vậy.



*****************



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình :



Ý thức là những hoạt động có thể kiểm soát được, những gì chúng ta cảm nhận một cách tự giác rằng nên làm dựa trên nhiều cơ sở tri thức và các giá trị quan thông thường. Tiềm thức bao hàm bản năng bị kích động của con người, cùng với những ham muốn bị đè nén. Loại ham muốn này vì không phù hợp hoặc đi ngược lại với xã hội nên không thể tự thỏa mãn mà bị dồn nén thật sâu trong nội tâm, ý thức không thể khơi dậy ( Nói cách khác, tiềm thức bị đè nén rất nhiều. Có những ham muốn rõ ràng là tồn tại, nhưng vì không phù hợp với chuẩn mực đạo đức xã hội lúc bấy giờ nên không được phép xuất hiện )