Bác Sĩ Tâm Lý Tô Duy
Chương 12 :
Ngày đăng: 01:40 19/04/20
Ngày cuối năm, Thượng Hải đột nhiên mưa lớn, vậy nhưng mặt trời vẫn thủy chung chiếu sáng, không vội vã rời đi. Sau cơn mưa, phía xa hiện lên cầu vồng lấp lánh.
Lâm Duẫn Nhiên đứng bên cửa sổ, nhìn cầu vồng rực rỡ hồi lâu, cuối cùng cầm điện thoại gọi đến Tô Duy ở nửa kia trái đất.
“Thân ái, chúc mừng năm mới.” Giọng anh tràn đầy ý cười.
“Hử… chúc mừng năm mới.” Thanh âm bên kia có chút không tình nguyện.
Lâm Duẫn Nhiên ngây người mấy giây, nháy mắt lên cơn : “Cậu là ai ? Dolores đâu ?!”
Thiếu niên ở đầu dây bên kia nói : “Anh ấy đang tắm. Thầy Lâm, gặp ai thầy cũng gọi là ‘thân ái’ sao ?”
Tắm ? Lâm Duẫn Nhiên ngạc nhiên, nổi giận nói : “Đại Hoàng! Cậu, cậu ! Tô Duy không phải đang ở bên Mĩ sao ?”
Đại Hoàng cười : “Tôi với bác sĩ cùng nhau đi đón năm mới a ~”
Lâm Duẫn Nhiên tức đến run người : “Cậu ấy mang cậu đi cùng nhau đón năm mới ? Cậu ấy dẫn cậu đi gặp cha mẹ sao ? Cậu ! Tôi !!”
Bên kia mơ hồ truyền đến thanh âm của Tô Duy, Đại Hoàng khéo léo gọi : “Bác sĩ, thầy giáo hư hỏng kia gọi cho anh!” Sau đó người nghe trở thành Tô Duy.
Lâm Duẫn Nhiên khóc lóc tố cáo : “Tô Duy! Cậu phụ lòng tôi…”
Tô Duy cầm điện thoại liếc nhìn Đại Hoàng, Đại Hoàng lè lưỡi cười cười, tránh qua một bên.
“Chúc mừng năm mới”, Tô Duy nói.
Lâm Duẫn Nhiên hít một hơi, nhăn nhó nói : “Chúc mừng năm mới.. A Duy, ở đây vừa có cơn mưa, cầu vồng xuất hiện, rất rực rỡ…”
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh huyên náo, Tô Duy thật lâu mới đáp : “Xin lỗi, anh vừa nói gì ?” Không đợi Lâm Duẫn Nhiên trả lời, anh liền nói : “Cha tôi gọi, lần sau nói chuyện. Hẹn gặp lại.”
Lâm Duẫn Nhiên nghe tiếng tút dài.. ngây người..
Mấy phút sau, tiếng chuông cửa vang lên, Lâm Duẫn Nhiên đi tới, qua mắt mèo nhìn thấy Nhậm Tiểu Thiên đứng ngoài cửa.
Anh mặt không đổi sắc mở cửa, lạnh lùng nhìn cậu : “Cậu lại tới đây làm gì ?”
Tô Di đi rồi, Đại Hoàng quả nhiên giúp Tô Duy cởi quần áo rồi lau người cho anh.
Tô Duy say rượu rất an tĩnh, ánh mắt mê man nhìn trần nhà, mặc kệ Đại Hoàng làm gì. Đại Hoàng loay hoay lau người cho anh, anh cũng không phản kháng.
Đại Hoàng từ từ lau đến nơi quan trọng, cầm khăn mặt cẩn cẩn trọng trọng gọi : “Bác sĩ ?”
Dường như Tô Duy không nghe thấy.
“Anh trai ?”
Tô Duy bất động.
“Thầy ~~”
Tô Duy vẫn như trước bất động, Đại Hoàng bắt đầu nghi ngờ anh vừa mở mắt vừa ngủ.
Cậu ném khăn mặt qua một bên, bàn tay chậm rãi lướt trên người Tô Duy, đến hai điểm hồng trước ngực thì khẽ dừng lại, xấu xa nhéo.
Tô Duy quả nhiên giật mình.
Đại Hoàng nằm xuống bên cạnh bác sĩ, ở cự ly thật gần bắt đầu đánh giá khuôn mặt Tô Duy. Môi, mũi, lông mày, nốt ruồi bên khóe mắt…
Đại Hoàng cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, vừa mong đợi vừa lo lắng hôn lên nốt ruồi ở khóe mắt anh, nhỏ giọng nói : “Bác sĩ.. Em lợi dụng lúc anh khó khăn làm chuyện xấu thì sao bây giờ ?”
Tô Duy nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt mê man : “Lộ Tiêu….”
Đại Hoàng vừa mừng vừa sợ gật đầu.
Tô Duy đưa mắt, chậm rãi tiến về phía Đại Hoàng, môi hai người cách nhau thật gần, nhiệt khí đều vương trên mặt đối phương. Đại Hoàng thậm chí còn thấy từng sợi lông tơ thật nhỏ trên mặt Tô Duy. Cậu thấy tim mình như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, lúc này chỉ chu môi một chút là có thể hôn Tô Duy.
Cậu run giọng : “Bác sĩ…”
Câu nói tiếp theo đều bị Tô Duy nuốt trọn.