Bác Sĩ Tâm Lý Tô Duy

Chương 14 :

Ngày đăng: 01:40 19/04/20


Tô Duy chẳng rõ mình về nhà thế nào, Đại Hoàng lo lắng ngồi ở phòng khách chờ anh, nghe tiếng mở cửa liền vội nhào tới : “Bác sĩ !”



Ánh mắt Tô Duy rời rạc nhìn cậu, giống như người mất hồn.



Đại Hoàng khẩn trương nắm lấy cánh tay anh : “Anh trai, anh đừng đuổi em đi !”



Tô Duy nâng tay vuốt vuốt tóc cậu : “Nga…”



Thấy phản ứng của anh, Đại Hoàng càng hoảng sợ, không khỏi lo lắng hỏi : “Anh làm sao vậy ? Đã xảy ra chuyện gì ?”



Tô Duy lắc đầu, chậm chạp vào thư phòng. Anh lấy cuốn sổ tay, run rẩy viết xuống vài chữ, sau đó lại ngẩn người tĩnh lặng..



“Cao Cẩm đã trở về…”



Hôm sau là ngày cuối tuần, Tô Duy dậy sớm ra ngoài mua thức ăn, vừa mới ra khỏi khu, có người chạy theo hô to tên anh.



Cao Cẩm so với mười năm trước gần như không thay đổi, ăn mặc một chút cũng không giống người đã 27, 28 tuổi, trái lại nhìn như học sinh. Trên mặt cũng không lưu lại dấu vết năm tháng, vẫn hệt như xưa.



Anh chạy đến bên người Tô Duy, đẩy cái kính đen trên sống mũi, dáng cười nho nhã: “Sớm như vậy ra ngoài mua thức ăn sao ?”



Tô Duy không còn sốc như ngày hôm qua, chỉ “Ừ” một tiếng, cũng không phản ứng thêm gì.



Cao Cẩm nói : “Vậy để mình đưa cậu đi. Hôm nay cậu có kế hoạch gì không ?”



Tô Duy lắc đầu.



Qua vài giây, anh hỏi : “Cậu về từ bao giờ ?”



Cao Cẩm cười, có chút ngượng ngùng “Cậu đoán xem ?”



Tô Duy giật mình, cũng không trả lời.



Hai người sóng vai trên đường dành cho người đi bộ, một đám học sinh trung học vội vàng chạy qua, suýt chút nữa đụng vào người Cao Cẩm, may là anh tránh kịp.



Anh nhìn mấy bóng lưng kia, hô lớn : “Này, một câu xin lỗi cũng không nói sao ?”



Có lẽ là vội vã đi học, đám học sinh kia ngay cả quay đầu cũng không thèm.



Cao Cẩm nhíu mày, nhỏ giọng oán trách : “Trẻ con bây giờ thật không coi ai ra gì…”



Tô Duy nhìn anh một cái : “Cách nói chuyện của cậu thay đổi nhiều.”



Cao Cẩm có chút giật mình, mặt hơi ửng đỏ : “A,.. vậy à ..”



Trong trí nhớ Tô Duy, Cao Cẩm là một người an tĩnh, lúc ở cạnh nhau, hai người thường lên sân thượng ngồi hóng gió, có khi cả buổi chiều cũng không nói câu nào.



Thế nhưng con người sẽ luôn thay đổi, tướng mạo cậu ấy không khác gì mười năm trước, nhưng tính tình có lẽ khó tránh khỏi.



Đến siêu thị, Tô Duy lấy một chiếc xe đẩy, Cao Cẩm hai tay trống trơn, nhàn nhã đi bên cạnh anh.



“A Duy, mười năm của cậu trôi qua như thế nào ?”
Sắc mặt Tô Duy trở nên khó coi.



Dương Thiếu Quân thấy thế cũng dần cụt hứng. Anh ngượng ngừng nói : “Xin lỗi, anh không nên lôi tên đấy ra để đùa giỡn.” Anh ta vội vàng nói sang chuyện khác “Em nói người kia là ai, anh quen không ?”



Tô Duy đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng. Anh thu tầm mắt, thẫn thờ lắc đầu : “Không, anh không biết.”



Ăn cơm xong, Dương Thiếu Quân đưa Tô Duy về trường học lấy xe.



Lúc Tô Duy chuẩn bị rời đi, Dương Thiêu Quân đột nhiên kéo anh lại, giọng nói thật trầm, như khẩn cầu : “Lại theo anh đi.”



Tô Duy nhìn vẻ mặt anh ta, không khỏi có chút mềm lòng, cũng không muốn nhanh như vậy trở về đối mặt hai người kia, vì vậy quay lại ghế dựa.



Dương Thiếu Quân xoa xoa hai mắt nói : “Thật ra hai ngày nay anh không hề ngủ.. Nhưng nhìn thấy em anh lại có tinh thần, bảo bối, em đúng là thuốc kích thích của anh.”



Tô Duy khẽ nhíu mày : “Tôi nghĩ anh hiện tại nên dành thời gian để ngủ.”



Dương Thiếu Quân cười cười, toàn thân thả lỏng dựa vào ghế : “Em gần đây khỏe chứ ?”



Tô Duy gật đầu.



“Nghe nói lúc năm mới em cùng Lộ Tiêu xuất ngoại ?”



Tô Duy thấy anh ta nhắc tới Đại Hoàng đột nhiên mẫn cảm : “Có vấn đề gì không ? Cậu ấy hiện tại không còn là kẻ bị tình nghi..”



Dương Thiếu Quân lắc đầu.. “Tô Duy, nói thế nào thì thằng nhóc ấy cũng là bệnh nhân của em, em tốt nhất không nên tiếp xúc nhiều. Cậu ta có bệnh tâm thần, giết người cũng không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.”



Đột nhiên tất cả mọi người trên thế giới đều đang cảnh cáo Tô Duy. Cách xa cậu ấy một chút ! Cậu ấy là bệnh nhân của anh !



Tô Duy không vui nói : “Bệnh tâm thần cũng không giống như anh nghĩ, thực tế mỗi người đều mang một căn bệnh tâm thần, anh không có tư cách kỳ thị bất cứ ai.”



Dương Thiếu Quân cũng không giận dữ, chỉ cười cười : “Tùy em thôi, anh tin em biết chừng mực.”



Tô Duy nắm tay thật chặt, đột nhiên cảm thấy chột dạ.



Anh xuống xe đến bên chiếc camry của mình, phía sau vang lên tiếng huýt gió trong trẻo.



“Bảo bối, em không tặng anh nụ hôn tạm biệt sao ?”



Tô Duy cũng không ngoảnh lại nhìn.



Dương Thiếu Quân cất tiếng cười to. Nụ cười của anh giống như có ma lực, khiến Tô Duy buông lỏng không còn căng thẳng nữa.



Trước lúc mở cửa xe, Tô Duy hơi dừng lại, giọng nói thật nhỏ cất tiếng cảm ơn, đoán trước Dương Thiếu Quân sẽ không nghe được.



**********



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình : Cuối cùng lại bắt đầu nghi ngờ ~~



Không nên vội vã trách mắng bác sĩ a, tôi đảm bảo anh ấy không phải tra công, anh ấy sợ hãi Cao Cẩm là vì có nguyên nhân không vui a ~~