Bác Sĩ Tâm Lý Tô Duy

Chương 15 :

Ngày đăng: 01:40 19/04/20


Tô Duy về nhà, phát hiện Đại Hoàng đứng bên ban công, biểu tình vô cùng rầu rĩ.



Nghe tiếng bước chân, Đại Hoàng do dự nhìn chậu bạch kiếm vân trên ban công, xoay người hướng Tô Duy : “Bác sĩ, anh ăn cơm chưa ?”



Tô Duy phát hiện đồ ăn trên bàn đã nguội lạnh còn chưa được động qua, hiển nhiên Đại Hoàng cũng không ăn trước, vẫn chờ anh trở về.



Anh ôn nhu nói : “Chưa có, cùng nhau ăn đi.”



Đại Hoàng đi hâm nóng thức ăn, Tô Duy vào bếp giúp cậu, liếc mắt thấy trong thùng rác có một bó hoa đỏ. Anh không khỏi ngạc nhiên : “Đây là…”



Đại Hoàng cả người cứng đờ, chợt ủ rũ cúi đầu : “Có người đặt ở cửa, em vừa mở cửa liền thấy, không có ký tên.” Cậu dừng lại một chút, giải thích : “Lần trước bác sĩ cũng vứt đi, nên em…”



Tô Duy vỗ vỗ vai cậu : “Tôi biết rồi, không sao cả. Nãy cậu ở ban công làm gì ?”



Đại Hoàng nói : “Em muốn biết sao mình lại sợ bạch kiếm vân… Biết đâu giúp em nhớ lại cái gì…”



Đại Hoàng có khả năng suy nghĩ nhìn nhận vấn đề rất tốt, nhưng để người khác trị liệu thì tâm lý cậu kháng cự rất nghiêm trọng. Tô Duy lo nếu cậu bị áp lực thì mọi việc càng trở nên khó khăn hơn, lại nghĩ, như vậy thì không hay chút nào.



“Có kết quả gì không ?”



Đại Hoàng lắc đầu : “Em cảm thấy sợ.. và chán ghét. Em không biết nó đại diện cho cái gì trong lòng mình..”



Lò vi sóng phát tiếng kêu ‘ding dong’, hai người bưng thức ăn đi ra ngoài, ngồi xuống bên bàn.



Tô Duy an ủi : “Không sao đâu, không cần sốt ruột. Như vậy không phải cũng tốt sao ?”



Đại Hoàng khổ sở cười : “Đúng vậy, tốt.. Bác sĩ, kì thực em một chút cũng không muốn khôi phục ký ức, có thể có nhiều chuyện rất đáng sợ, biết đâu ngày trước em là một người không tốt, lén lút làm những chuyện xấu xa ?”



Tô Duy kinh ngạc nhíu mày.



Đại Hoàng ảo não dùng chiếc đũa chọc xuống bát cơm, nhỏ giọng lẩm bẩm : “Cũng không thể công khai theo đuổi anh..”



Tô Duy nghĩ thầm, cậu còn chưa lén lút đâu. Nhưng anh không nói ra, làm bộ như không nghe thấy nói sang chuyện khác : “Cậu thích ngành gì ?”



Đại Hoàng ngẩn người : “Hử ?”



Tô Duy nói : “Cậu hay ở nhà, ngoài trị liệu bệnh nhân ra thì rất ít tiếp xúc người khác, tôi nghĩ khai giảng xin nhập học cho cậu, tiếp xúc với nhiều người có thể giúp đỡ cho bệnh tình của cậu.”



Đại Hoàng không do dự nói : “Tâm lý học.”



Tô Duy bật cười : “Trường chúng ta không mở khóa tâm lý học.” Ở trường Tô Duy nhắm tới khoa kỹ thuật công trình. Nếu sang trường khác, sẽ khó xin cho trường hợp của Đại Hoàng, anh cũng không yên tâm để cậu ở ngoài.



Đại Hoàng suy nghĩ một chút, lắp bắp nhìn Tô Duy : “Bác sĩ dạy cái gì em học cái đấy.”



Tô Duy bất đắc dĩ : “Tôi chỉ dạy môn tự chọn.”



Đại Hoàng khổ não suy nghĩ, thật lâu mới nói : “Thực ra em không muốn đi học..”



Tô Duy nói : ” Vậy.. đi làm thêm thì sao ? Ngoại trừ tâm lý học, cậu còn hứng thú với cái gì ?”
Tô Duy lạnh lùng nói : “Đây là số phận. Anh yên tâm, em đã thích người khác, không có chuyện ấy đâu.”



Tô Kiềm lại nhíu mày, nhịn không được hỏi : “Đại Hoàng làm cái gì ? Nó có vẻ còn rất trẻ, giống như còn đi học ?”



Tô Duy nói : “Cậu ấy mới 18.”



Tô Kiềm không khỏi mở to mắt nhìn : “Vừa mới trưởng thành ? A Duy, Em lớn hơn thằng nhóc ấy đến 9 tuổi ? Em thế nào càng ngày càng thái quá ?”



Tô Duy nhìn anh trai tức giận, trong lòng hiện lên một tia trả thù vui vẻ, nói tiếp : “Cậu ấy bố mẹ đều mất, mới đây mẹ kế qua đời, cậu ấy bị tình nghi —— à, anh đừng nóng vội, đã được loại bỏ tình nghi rồi.” Nhìn Tô Kiềm thở phào nhẹ nhõm, Tô Duy lại ác ý bổ sung : “Em quen cậu ấy vì cậu ấy là bệnh nhân của em —— cậu ấy bị rối loạn đa nhân cách.”



Tô Kiềm ngạc nhiên, nét mặt vừa nguôi ngoai bây giờ lại phát tác : “Nó là bệnh nhân của em ?”



Tô Duy nở nụ cười : “Đúng vậy !”



Trong khái niệm của Tô Kiềm, bệnh tâm thần với người điên cũng không khác nhau là mấy. Anh khó khăn mở lời : “Em điên rồi sao ?”



Tô Duy quơ quơ ly rượu : “Tạm thời còn chưa có.”



Tô Kiềm bỗng nhiên đứng dậy, đi tới trước mặt Tô Duy, gằn từng chữ : “Chia tay ngay ! Em thích đàn ông anh mặc kệ, nhưng ít nhất tìm cho anh người bình thường !”



Tô Duy cười nhạt : “Cha mẹ còn không quản, anh dựa vào cái gì ?”



Tô Kiềm cả giận nói : “Huynh trưởng như cha.”



Tô Duy bưng ly rượu lên, không nhanh không chậm uống một ngụm : “Anh đừng độc tài như vậy. Em đã 27 tuổi rồi.”



Tô Kiềm đoạt lấy chén rượu trong tay em mình, mạnh mẽ ném xuống đất, rượu bắn lên hai người, thủy tinh văng khắp nơi.



Tô Duy hơi sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện cơn giận Tô Kiềm đã lên tới đỉnh —— từ nhỏ tới giờ, trừ lần anh tự sát được cứu, khi tỉnh lại bị Tô Kiềm tát một cái ra, đây là lần đầu tiên Tô Kiềm động thủ với anh.



Anh không cam lòng yếu thế liền đứng lên, lấy áo khoác muốn bỏ ra ngoài. Một tay Tô Kiềm kéo anh trở về, áp lên tường tát mạnh một cái : “Em có 97 tuổi thì anh vẫn là anh em ! Em xem anh có quản em hay không !”



Tô Duy bị tát đến choáng váng, cảm thấy lục phủ ngũ tạng muốn đảo tung, rượu ộc lên, suýt chút nữa phun ra. Anh căm hận nói : “Anh, em ghét anh!” Khẩu khí giống hệt vài chục năm trước, bị Tô Kiềm ủy khuất liền vội xù lông.



Tô Kiềm cảm thấy chua xót, mắt mờ hơi nước. Ôm Tô Duy vào lòng, liên tục nói xin lỗi..



Anh đỡ Tô Duy đi ra ngoài : “Em uống nhiều rượu, không lái xe được. Anh đưa em về.”



Tô Duy không cự tuyệt.



Trên đường trở về, Tô Duy ở trên xe mà nôn ra. Tô Kiềm không ngại hôi ngại bẩn giúp Tô Duy cởi quần áo bị dơ, lại lấy quần áo sạch sẽ của mình thay cho em trai.



Anh không đưa Tô Duy về chỗ ở với Đại Hoàng mà là đưa về biệt thự của mình, tự tay tắm rửa, lau người thay quần áo cho Tô Duy, sau đó ôm lên giường.



Từ lúc Tô Duy lớn lên, rất nhiều năm rồi hai người không thân mật như vậy, Tô Kiềm không khỏi thấy cay mắt.



Đêm đến, anh yên lặng ngồi bên Tô Duy đang ngủ say, nhịn không được khàn giọng nói : “Sớm biết em tìm về một bệnh nhân tâm thần, năm ấy sẽ không chia cắt em và cậu ta…”