Bác Sĩ Tâm Lý Tô Duy
Chương 16 :
Ngày đăng: 01:40 19/04/20
Sáng hôm sau, Tô Duy về đến nhà, phát hiện Đại Hoàng đang ngủ trên sô pha.
Anh đẩy Đại Hoàng một cái, Đại Hoàng mơ màng tỉnh lại, buồn ngủ khẽ dụi mắt : “A ~ Bác sĩ, cuối cùng anh đã về, bây giờ mấy giờ rồi ?”
Bởi vì vừa tỉnh ngủ, động tác của cậu dễ thương như chú mèo con, Tô Duy nhịn không được vuốt tóc cậu : “Đợi tôi cả đêm ?”
Đại Hoàng liếc nhìn cửa sổ, ngây thơ nói : “A, trời sáng rồi..”
Tô Duy vỗ vỗ cậu : “Mau đánh răng rửa mặt, hôm nay tôi muốn đưa cậu tới cửa hàng hoa làm việc.”
Chờ Đại Hoàng từ phòng vệ sinh đi ra, Tô Duy cầm một hộp quà đưa tới trước mặt. Đại Hoàng ngây ngốc nhận lấy : “Cái gì vậy ?”
Tô Duy mặt không biểu tình nói : “Hôm nay là sinh nhật cậu.”
Đại Hoàng sửng sốt một hồi, có chút thẹn thùng gãi tóc : “Là vậy sao, anh tặng quà sinh nhật cho em ?”
Tô Duy gật đầu.
Đại Hoàng mở hộp ra, bên trong đặt một chiếc đồng hồ. Thấy chiếc đồng hồ đeo tay kia, dáng cười trở nên cứng đờ, cậu đẩy hộp quà sang một bên, lấy tay ôm ngực.
Tô Duy thấy cậu biểu tình khác thường, không khỏi ngạc nhiên hỏi : “Cậu làm sao vậy ?”
Đại Hoàng cứng nhắc cười : “Em thật cao hứng. Bác sĩ, em rất thích món quà này.”
Nhưng chỉ được một vài giây, cậu ngồi lại bên ghế, vùi mặt vào khuỷu tay, khóc nấc từng tiếng.
Tô Duy đi tới phía trước, vỗ nhẹ lưng cậu : “Cậu nhớ tới cái gì phải không ?”
Đại Hoàng nghẹn ngào nói : “Em không biết.. em đột nhiên cảm thấy khó chịu… giống như mình đã làm gì sai.”
Một lát sau, cậu lau khô nước mắt, đeo đồng hồ lên tay : “Em đi làm điểm tâm.”
Ăn xong bữa sáng, Tô Duy lái xe đưa Đại Hoàng tới cửa hàng hoa, sau đó về nhà đợi khách ngày hôm nay.
Đại Hoàng hôm nay làm việc ở cửa hàng hoa, phát hiện Nhậm Tiểu Thiên một mực nhìn lén mình. Đợi đến lúc không có khách, Đại Hoàng rốt cuộc kéo Nhậm Tiểu Thiên qua một bên : “Cậu nhìn gì tôi ?”
Nhậm Tiểu Thiên gãi tóc : “Cậu thay đổi nhiều.”
Đại Hoàng hiếu kỳ hỏi : “Tôi trước đây như nào ?”
Nhậm Tiểu Thiên nói : “Cậu trước đây không thích tiếp xúc với người khác, ghét nói chuyện với người lạ.”
Đại Hoàng nói : “Nói kĩ một chút, không thích như thế nào ?”
Xử lý vết thương xong, anh lái xe đưa Đại Hoàng về nhà. Ở trên xe Đại Hoàng lật đi lật lại chiếc đồng hồ đeo tay, Tô Duy nhịn không được hỏi : “Hỏng rồi ?”
Đại Hoàng lắc đầu liên tục : “Không có ! Em bảo vệ rất tốt a ~” Cậu cười lấy lòng “Bác sĩ, thật ra em rất lợi hại, mấy tên kia không phải đối thủ của em! Tại em tháo đồng hồ ra trước, nên bị chiếm thế thượng phong..”
Tô Duy liếc mắt, cầm chiếc đồng hồ lên nhìn qua một chút, quả thật một vết xước cũng không có.
Lúc lên lầu Tô Duy đi rất vội. Về đến nhà, việc đầu tiên anh làm là kéo rèm sổ lại. Đại Hoàng thở hồng hộc đi theo anh : “Bác sĩ, sao lại…”
Tô Duy kéo cổ áo cậu áp lên tường : “Ngày mai tôi dẫn cậu đi gặp bác sĩ tâm lý mới.”
Đại Hoàng sửng sốt một lúc, đột nhiên thay đổi sắc mặt : “Bác sĩ, anh…”
Tô Duy ngắt lời nói : “Đúng, tôi đưa cậu cho người khác trị liệu, bắt đầu từ ngày mai, cậu không còn là bệnh nhân của tôi !”
Đại Hoàng nhíu mày thật chặt, trong mắt viết đầy kinh ngạc : “Anh.. tại sao..?”
Tô Duy dùng cái hôn để chặn lời cậu.
Một lúc sau, Tô Duy buông Đại Hoàng ra, sắc mặt cậu ửng hồng, vẻ mặt dại ra, miệng còn hơi mở, hai mắt mở to, sợi chỉ bạc như ẩn như hiện chảy xuống.
Tô Duy khép cằm cậu lại, hơi nheo mắt, hỏi : “Em hỏi tôi có thích em không, em biết tôi chấp nhận em thì kết quả sẽ như nào không ? Em biết nếu như em trở về nhân cách cũ thì sẽ như nào không ?”
Đại Hoàng chột dạ rũ mắt xuống, thật lâu sau nhỏ giọng : “Nhân cách kia sẽ không có ký ức lúc ở bên bác sĩ..” Cậu nói rất nhỏ, giống như muốn trốn tránh điều anh đang nhắc tới..
Tô Duy nói : “Em đã biết rõ, còn muốn tôi chấp nhận em ?”
Đại Hoàng cãi : “Nhưng hơn nửa năm nay em cũng chưa khôi phục, không phải sao ? Em, nếu như em cả đời không chữa được, vậy em vĩnh viễn không có cơ hội sao ? Em chỉ là chuyển hóa nhân cách, ký ức chỉ tạm thời ngủ quên, nó sẽ không biến mất, chỉ cần không nhớ tới…”
Tô Duy giễu cợt nói : “Em thật ích kỷ.”
Đại Hoàng cúi đầu, tai cún vô hình rũ xuống : “Xin lỗi.. nhưng em thực sự thích bác sĩ..”
Tô Duy buông cậu ra, vỗ nhè nhẹ bên mặt cậu : “Chí ít không làm bác sĩ của cậu, áp lực giảm đi rất nhiều.”
Đại Hoàng sửng sốt, lại muốn mở miệng, Tô Duy lần thứ hai đè lên. Lần này vẫn như trước, điên cuồng cướp đoạt không khí trong miệng Đại Hoàng, hận không thể đem cậu nuốt sạch vào bụng.
Thật lâu sau, anh buông Đại Hoàng ra. Đại Hoàng hít thở không thông, mặt đỏ như táo, chân cũng mềm nhũn dựa vào ngực anh, nhéo nhéo cổ áo anh khẩn trương hỏi : “Bác sĩ.. anh là.. nguyện ý chấp nhận em ?”
Tô Duy khẽ cười, đôi môi ôn nhu lại tiến tới, triệt để nuốt gọn mọi vấn đề.
*************
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình : Được rồi, tôi thấy rất nhiều người nói Tô Duy tra. Bác sĩ Tô thật sự không tra ~ Anh đối với cảnh sát Dương là nghiêm túc cự tuyệt, chỉ là Dương Thiếu Quân liều chết tiến tới mà thôi ( có vấn dề, sau này sẽ nói đến ) ; Anh đối với Đại Hoàng ngay từ đầu là cự tuyệt, chẳng có gì mập mờ cả, nhưng Đại Hoàng nhõng nhẽo bám theo, anh dần động tâm nhưng vẫn không dám đón nhận Đại Hoàng a, vì Đại Hoàng rối loạn đa nhân cách, vạn nhất đang yêu, một ngày đẹp trời tỉnh dậy quên bác sĩ thì làm sao ? Còn Cao Cẩm, tuôi cam đoan tuyệt đối không phải tại bác sĩ, bác sĩ rất khổ tâm ! Anh ấy duy nhất tra với Lâm ngạo kiều a ~ bất quá trong lòng cũng có nguyên nhân.. hồi sau sẽ rõ …