Bác Sĩ Tâm Lý Tô Duy

Chương 18 :

Ngày đăng: 01:41 19/04/20


Hôm sau, Tô Duy mang theo Đại Hoàng đến gặp Bách Bình Nam,



Ba người cùng nhau ăn cơm, đương lúc Tô Duy nói muốn đưa Đại Hoàng cho Bách Bình Nam trị liệu, Đại Hoàng đột nhiên kéo áo Tô Duy.



Hai người bọn họ lấy cớ để vào WC.



Tô Duy hỏi : “Sao vậy ? Sao vừa rồi kéo áo tôi ?”



Đại Hoàng ôm hông Tô Duy, vùi mặt vào ngực anh cọ cọ, không buông tha cơ hội này : “Anh trai, em không thích người kia, có thể chuyển sang bác sĩ khác không ?”



Tô Duy vuốt vuốt tóc cậu : “Sao lại không thích ?”



Đại Hoàng nhíu mày, có chút trẻ con nói rằng : “Không biết, có lẽ là nhìn không thuận mắt, nghĩ người kia .. lòng dạ khó đoán..”



Tô Duy suy nghĩ một chút, nói : “Vậy được rồi, tôi sẽ tìm người khác.”



Trở lại bàn ăn, Tô Duy nói xin lỗi Bách Bình Nam, biểu thị tạm thời còn muốn tiếp tục chữa cho Đại Hoàng. Bách Bình Nam nói, cũng không có vấn đề gì.



Qua vài ngày, trường khai giảng.



Sáng sớm Tô Duy đưa Đại Hoàng tới cửa hàng hoa, sau đó lái xe đến trường học, trên đường nhận điện thoại của Dương Thiếu Quân.



Thanh âm Dương Thiếu Quân có chút mệt mỏi : “A Duy, gần đây khu nhà em có người nào lập dị không ?”



Tô Duy cả kinh, giả vờ bình tĩnh đáp : “Không có, sao vậy ?”



Dương Thiếu Quân thở dài : “Còn nhớ lần trước anh nói với em vụ án mèo không ? Có người chứng kiến nghi phạm của vụ án này tiến vào khu nhà em… Thôi quên đi, cũng chưa xác định, em chú ý một chút, thấy ai quái đản thì báo cho anh.”



Tô Duy nói : “Được.”



Lái xe đi tới trường học, Tô Duy đang chuẩn bị rút chìa khóa, cửa ghế bên ghế phụ đột nhiên bị mở ra, Cao Cẩm nhảy vào ngồi.



Tô Duy cả kinh nói : “Sao cậu lại ở đây ?”



Cao Cẩm thờ ơ cười cười : “Đi theo tôi đi, đến chỗ nào vắng vẻ.. Biển thì sao ?”



Tô Duy nhíu mày : “Tôi còn phải dạy.”



Cao Cẩm bướng bỉnh, không muốn nói nhiều : “Xin nghỉ.”



Tô Duy xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy cả người và tinh thần đều mệt mỏi : “Cao Cẩm, tôi nghĩ tôi đã nói rõ ràng..”



Cao Cẩm cắt lời anh : “Cậu và Lộ Tiêu | yêu nhau sao ? Thất bại đúng không ? Cậu cảm thấy hổ thẹn, thấy một mảnh máu tươi, cậu biết tại sao không ?”



Tô Duy chấn động, không thể tin nổi nhìn người bên cạnh.



Cao Cảm nói : “Lái xe.”



Chiếc camry màu đen một lần nữa tiến ra khỏi vườn trường, hướng vùng ngoại thành chạy tới.
Đồng hồ điểm hơn mười hai giờ, Đại Hoàng bưng cốc sữa đến phòng Tô Duy, cậu đặt cốc sữa lên đầu giường. Tô Duy ngồi dậy, trong bóng đêm chăm chú nhìn cậu.



Đại Hoàng cúi đầu, nói bằng âm mũi : “Bác sĩ, anh không ngủ được, uống chút sữa sẽ tốt hơn.”



Tô Duy thẫn thờ nhận cốc sữa kia, Đại Hoàng ranh mãnh nói thêm một câu: “Em, em.. ở trong sữa có bỏ thuốc ngủ.”



Tô Duy dừng một giây, đem sữa trong miệng nuốt xuống.



Uống sữa xong, Đại Hoàng cũng không ly khai, vẫn ngồi bên đầu giường Tô Duy. Hai người cũng không nói với nhau câu nào, chỉ có Đại Hoàng thi thoảng sụt sịt mũi.



Lại qua nửa giờ đồng hồ, Tô Duy bắt đầu buồn ngủ.



Đại Hoàng uyển chuyển tới gần, ghé vào tai anh nhỏ giọng hỏi : “Bác sĩ, em không thể thôi miên anh ?”



Tô Duy lắc đầu.



Đại Hoàng cắn môi dưới, một lát sau cười khổ nói : “Được rồi, em sẽ không làm chuyện gì anh không thích. Anh có thể nói cho em biết, hôm nay rốt cuộc anh gặp ai không ?”



Tô Duy nhỏ giọng đáp : “Cao Cẩm.”



“Là ai ?”



“..một người tôi đã từng thích.”



“Anh ta đánh anh sao ? Anh và anh ta nói chuyện gì vậy ?”



Tô Duy trầm mặc thật lâu, khe khẽ lắc đầu.



Đại Hoàng bi thương kéo tay anh đặt lên tim mình, khẩn cầu nói : “Nói cho em biết đi, Tô Duy.”



Tô Duy không trả lời nữa.



Rất nhanh anh đã ngủ say.



Sáng sớm Dương Thiếu Quân bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.



Là một số lạ, anh còn chưa muốn rời giường, nổi giận nhận điện thoại : “Là ai ?”



Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm một thiếu niên : “Cảnh sát Dương, tôi có thể gặp anh được không ?”



Dương Thiếu Quân nghĩ thanh âm này có chút quen tai, nhưng lại không nhớ là ai, người bên kia nói tiếp : “Tôi là Đại Hoàng… Lộ Tiêu.”



Dương Thiếu Quân đang buồn ngủ đột nhiên tỉnh người. Anh ngồi dậy, kinh ngạc hỏi : “Lộ Tiêu ? Cậu tìm tôi có làm gì ?”



“Tôi muốn cùng anh nói về chuyện quá khứ của bác sĩ.” Cậu như khẩn cầu “Có được không ? Hôm nay bao giờ thì anh rảnh ?”



Dương Thiếu Quân suy nghĩ một lát, nói : “Nửa giờ sau, tôi tới dưới nhà cậu.”